Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 370. Thật là nhớ cô 3

Chương 370. Thật là nhớ cô 3


Tần Lãng hạ mắt, ngừng một chút, trầm thấp nói: "Cha tôi sinh bệnh nặng, gầy đây phải đi Dương Thành xem bệnh, tôi muốn đi qua thăm ông ấy một chút, nhưng công việc bên này không thể dừng lại được, cho nên tôi muốn đẩy kế hoạch học bổ túc lên trước."

Thường vụ Dương và vợ ông ấy đều ngạc nhiên.

Nhất là thường vụ Dương giật mình không thôi: "Lần trước gặp cha cậu, mặc dù ông ấy rất gầy, nhưng nhìn qua sức khỏe vẫn khá tốt, sao đột nhiên..."

Giọng nói của Tần Lãng rất thấp: "Khi đó ông ấy đã không được tốt rồi."

Thường vụ Dương bừng tỉnh hiểu ra: "Không trách khi đó ông ấy lại ngàn dặm xa xôi đến thăm cậu, được, cậu về trước đi, một lát nữa đến phòng làm việc của tôi, tôi phê chuẩn giấy ra vào cho cậu, rồi đánh tiếng với đại học bên kia."

Tần Lãng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, trên mặt lại không lộ vẻ gì: "Cảm ơn thường vụ Dương, bây giờ tôi trở về thu dọn đồ đạc."

Anh vừa nói vừa muốn xoay người rời đi, vợ thường Vụ Dương nhanh chóng kêu anh lại, lấy hết bánh bao mới ra lò cho vào túi đưa hết cho anh: “Cầm đi, đợi một lát ăn trên đường."

Trong lòng Tần Lãng có chút áy náy, nhưng khó có thể từ chối sự nhiệt tình này, cuối cùng vẫn nhận bánh bao.

Đi ra khỏi sân nhà thường vụ Dương, mặt trời cũng chậm rãi mọc lên, phía Đông bầu trời xuất hiện mấy đám mây màu trắng, gió sáng sớm thổi đến, mang theo mùi thơm của bùn đất.

Từ tối hôm qua sau khi nhận được cuộc gọi kia, trong lòng anh vẫn luôn lo lắng, cộng thêm ác mộng tối hôm qua, anh cảm thấy mặc kệ như thế nào cũng phải đến Dương Thành một chuyến.

Chỉ là xin nghỉ vì nguyên nhân này, chắc chắn căn cứ sẽ không phê chuẩn, cho nên anh nghĩ đến chuyện học bổ túc mà lúc trước đã nói, chỉ là dựa theo kế hoạch cần phải một tháng sau mới đi học bổ túc, vì Nguyễn Dao, anh không thể không nói dối cha mình sắp chết.

Sau khi trở về ký túc xá, Tần Lãng thu dọn mấy bộ quần áo, lại mang theo tài liệu học tập liên quan và giấy chứng nhận, sau đó đi đến phòng làm việc của thường vụ Dương, rồi lại bàn giao công việc cho Lâu Tuấn Lỗi.

Sau khi Lâu Tuấn Lỗi biết, vỗ vai anh một cái, nặng nề an ủi: "Anh cũng không cần quá lo lắng, y thuật bây giờ tốt hơn lúc trước, bác trai là người hiền lành tự có có phúc."

Tần Lãng nhếch môi không lên tiếng.

Lâu Tuấn Lỗi thấy vây còn tưởng rằng bệnh của cha anh rất nghiêm trọng rồi, có thể đến mức sắp chết, trong lòng càng đồng cảm với anh.

Vào lúc này ở thủ đô xa xôi, chỉ một buổi sáng Tần Chính Huy đã hắc xì mấy lần, ông ta cảm thấy có thể là mình bị cảm rồi.

Nguyễn Dao cũng không biết chuyện Tần Lãng muốn đi Dương Thành, buổi sáng các cô vừa mới xuống dưới lầu, liền thấy khuôn mặt sáng lạng của hai anh em Đinh Hạo Tư và Đinh Văn Tĩnh.

"Đồng chí Nguyễn, hôm nay chúng tôi tới là vì muốn làm người dẫn đường cho mọi người, hy vọng mọi người không nên ghét bỏ chúng tôi.”

Nguyễn Dao cười nói: "Chúng tôi hoan nghênh còn chưa kịp đây, sao lại ghét bỏ được?

Những người khác cũng vô cùng vui mừng, có hai người địa phương dẫn đường cho các cô, như vậy chút nữa sẽ không sợ bị lừa.

Ở trong nhà khách có cung cấp bữa sáng đơn giản, mấy người ăn một chén cháo và hai cái bánh bao sau đó đi ra cửa.

Vừa ra khỏi cửa Khương Anh nhịn không được oán trách: "Bánh bao của nơi này cũng quá nhỏ đi? Còn không bằng một nửa bánh bao chỗ chúng ta nữa."

Tiểu Mai cũng gật đầu theo: "Tôi cắn một miếng đã hết rồi."

Đinh Văn Tĩnh nghe vậy không nhịn được cười: "Ở chỗ này của chúng tôi đồ ăn sáng như bánh báo đều không lớn lắm, có liên quan đến phong tục thói quen của chúng tôi, người Dương Thành thích uống trà sớm, trà sớm có một chút không giống với đồ ăn sáng, cho nên phân lượng của mỗi phần ăn sáng đều không nhiều, bánh bao sủi cảo sẽ được làm không lớn lắm, như vậy mọi người có thể thử được rất nhiều hương vị."

*Trà sớm: Phong tục ăn uống của người Quảng Đông, thường là cả nhà quây quần vừa uống trà vừa ăn sáng, phần lớn là những người lớn tuổi.

Mọi người nghe vậy đều lấy làm kỳ lạ, cảm thấy phong tục ở đây khác chỗ họ, cũng cảm thấy rất hứng thú với trà sớm. Trước khi xuyên sách, Nguyễn Dao cũng đã uống qua trà sớm rồi, chẳng qua cô chưa từng nếm thử trà sớm của niên đại này, có cơ hội cô cũng muốn nếm thử một chút.

Đinh Hạo Tư thấy mọi người đều cảm thấy có hứng thú, liếc mắt nhìn đôi má phấn hồng của Nguyễn Dao nói: "Ngày mai tôi và em gái mời mọi người thử trà sớm nhé."

Bí thư Trịnh: "Ngàn dặm xa xôi mới đến được Dương Thành, vậy ngày mai đoàn người chúng ta đi thử một chút, chỉ là tiền ăn này căn cứ chúng tôi sẽ tự bỏ ra, không thể để cho các cậu bỏ ra được."

Đinh Văn Tĩnh: "Chúng tôi mời mọi người là chuyện nên làm, nếu không phải đồng chí Nguyễn cứu tôi, hôm nay tôi cũng không biết đã bị bán đến nơi nào rồi."

Hai anh em nhà họ Đinh có lòng mời mọi người, nhưng mọi người bao gồm Nguyễn Dao cũng không muốn để cho anh em nhà họ Đinh trả số tiền này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận