Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 62. Cái chuôi 6

Chương 62. Cái chuôi 6


Nguyễn Dao lấy ở trong túi quân đội lấy kẹo sữa bạch thỏ còn lại đưa ra: "Nghe người ta nói bảy viên kẹo sữa đại bạch thỏ tương đương một ly sữa, chị mau đun kẹo lên cho Tiểu Hồng Đậu uống đi."

Hồng Thắng Nam giật mình: "Cái này không được đâu… quá mắc."

Nguyễn Dao nhét mười viên kẹo sữa đại bạch thỏ vào tay cô ấy: "Cầm đi, tẩm bổ cho đứa bé quan trọng hơn.”

Tiểu Hồng Đậu gầy đến mức giống như một con mèo nhỏ, nhìn chẳng giống ba tuổi tí nào, trước đó cô còn tưởng rằng cô bé chỉ mới khoảng hai tuổi.

Hồng Thắng Nam nhìn con gái bé như hạt đậu trong lòng mình, cô ấy không từ chối nữa, ngẩng đầu cảm kích nói: "Cám ơn cô, thanh niên… chủ nhiệm Nguyễn."

Tuy rằng Triệu Hương Lan không thích cháu gái, nhưng Nguyễn Dao đưa đồ cho Nguyễn gia, bà đương nhiên sẽ không ngăn cản: "Sao con không chuyển đồ đến đây?"

Sợ thì sợ, nhưng sức hấp dẫn của bố trăm tệ quá lớn, Triệu Hương Lan vẫn muốn lấy cho bằng được số tiền này.

Nguyễn Dao hỏi ngược lại: "Không biết bác gái định cho tôi ở chỗ nào?"

Triệu Hương Lan õng ẹo làm dáng nói: "Con cũng biết nhà nghèo, người thì nhiều mà phòng ở thì thiếu, mấy anh em Hưng Quốc mỗi đứa chiếm một gian phòng rồi, bây giờ chỉ còn dư mỗi phòng củi không ai ở, con chịu khó ở tạm trong phòng củi nhé.”

Muốn cho cô ở phòng củi sao?

Không có chuyện đó đâu, cả đời này cũng không bao giờ có chuyện đó.

Nguyễn Dao thầm chửi thề trong lòng một tiếng, trên mặt lại mang theo nụ cười tươi rói, nói: "Được, ngày mai tôi dọn đến đây."

Thật ra cô đồng ý dọn đến Nguyễn gia, không phải bởi vì lá thư này của Vương Phân.

Do cô muốn thay đổi tình hình bạo hành gia đình của đội sản xuất, mà muốn thay đổi thì phải có người làm gương, thế nên Nguyễn gia sẽ là đối tượng của cô.

Đối với những người khác ở đội sản xuất mà nói, cô chính là người ngoài, chẳng cần sợ cái danh hiệu phần tử tiên tiến của cô, nếu cô dám chỉ trích người của đội sản xuất, nói không chừng bọn họ sẽ kết hợp lại chống đối cô.

Nhưng Nguyễn gia thì không giống vậy, Nguyễn gia là họ hàng của cô, cho dù cô "bắt nạt" người của Nguyễn gia, đó cũng là chuyện của người trong nhà.

Thứ hai là, hai mươi năm trước Nguyễn gia dọn tới đây, không phải người địa phương sinh ra và lớn lên ở đây, xung quanh không có nhiều thân thích, bởi vậy lấy bọn họ làm gương là không thể thích hợp hơn.

Nhưng bây giờ cô đã lên làm chủ nhiệm Liên Đoàn Phụ nữ, cô cũng không thể nào gây chấn chỉnh Nguyễn gia quá mức được, cô phải nghĩ biện pháp khác thôi.

Đúng lúc này, sau lưng truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Ngay sau đó Tiểu Mã Đường vui vẻ kêu lên: "Chú Tư về rồi, con nhớ chú tư chết mất."

Chú Tư?

Đây chẳng phải là người thoắt ẩn thoắt hiện trong Nguyễn gia sao?

Nguyễn Dao xoay người nhìn lại, đối diện với một khuôn mặt ngũ quan anh tuấn, sáng sủa.

Wow!

Đây không phải là nam thanh niên lần trước bên trong bụi cỏ lau tiến hành giao dịch chợ đen sao?

Không ngờ cậu ta chính là Nguyễn Hưng Khang.

Đáy mắt Nguyễn Dao lóe lên tia gian xảo.

Vừa rồi cô còn đang nghĩ cách để đối phó với cái đám NPC của Nguyễn gia này, không ngờ tới nhược điểm đã tự động đưa tới cửa.

Đây không phải là trùng hợp quá rồi sao?

Nguyễn Hưng Khang đi tới cửa, lúc này mới nhìn thấy cả nhà đều đang ở nhà chính.

Cũng nhìn thấy ở trong nhà chính có một người ngoài--- Nguyễn Dao.

Mấy ngày nay cậu ta không ở đội sản xuất, bởi vậy không biết việc Nguyễn Dao thăng chức thành chủ nhiệm Liên Đoàn Phụ Nữ.

Nguyễn Dao đứng lên đi về phía cậu ta: "Cậu chắc hẳn là em họ Nguyễn Hưng Khang nhỉ? Tôi là Nguyễn Dao, chị họ của cậu."

Nguyễn Hưng Khang lấy lại tinh thần: "Xin chào chị họ Nguyễn Dao."

Nguyễn Dao ghé đầu lại gần, dùng âm thanh chỉ hai người mới có thể nghe được: "Ngày mai tôi tới phía đông Đả Cốc Trường chờ em họ Khang, tôi muốn nói chuyện với cậu về việc ở chợ đen một chút."

"!!!"

Nguyễn Hưng Khang giống như bị sét đánh trúng, trừng to đôi mắt nhìn cô.

Nguyễn Dao nháy mắt tinh nghịch nhìn cậu ta, sau đó đi lướt qua cậu ta.

Triệu Hương Lan nhìn thấy sắc mặt con trai út khó coi, không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Lão Tứ, cô ta đã nói gì với con?"

"Không có gì." Nguyễn Hưng Khang đè nén tiếng tim đập điên cuồng của mình, nói sang chuyện khác, "Con còn chưa ăn cơm, trong nhà còn cơm không?"

Quả nhiên lực chú ý của Triệu Hương Lan lập tức đã bị chuyển hướng: "Khuya như vậy rồi sao còn chưa ăn? Vợ Lão Đại, con điếc sao, còn không mau chóng đi xuống bếp mang bát mì lên đây?"

"Con đi liền đây."

Lâm Thu Cúc bị mắng đến mức cổ co rụt lại, vâng vâng dạ dạ chạy vào phòng bếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận