Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 349. Người! Yêu! Tôi! 4

Chương 349. Người! Yêu! Tôi! 4


Tần Mạn: "Không nhanh, hai tên cặn bã kia nên sớm bị phanh thây xé xác, để bọn họ sống lâu như vậy là có lợi cho bọn họ quá rồi! Đúng rồi, lúc hai người đó bị phán quyết chị đã mang máy ảnh đi chụp, còn có cả tin tức của bọn họ trên báo nữa, cần chị gửi cho em những thứ này không?"

Nguyễn Dao nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Không cần gửi cho em, trực tiếp gửi đến đội sản xuất đi ạ."

Tần Mạn đồng ý, sau đó lập tức đổi đề tài: "Tính cách của Tần Lãng quá lạnh lùng, lúc trước chị còn lo lắng sau này nó sẽ phải sống cô độc hết cả quãng đời còn lại, không ngờ cây vạn tuế là nó lại đột nhiên nở hoa. Sau khi ông nội biết chuyện này vô cùng vui vẻ, người nhà chị cũng rất mong chờ được gặp đồng chí Nguyễn, nếu như tết hai đứa có thể cùng về thủ đô thì thật tốt."

Nguyễn Dao lập tức cảm thấy da đầu tê dại: "Tất cả mọi người trong nhà chị đều biết hết rồi?"

Tần Mạn nở nụ cười: "Biết, ngay cả cháu gái ba tuổi của chị cũng biết!"

Tần Chính Huy chạy đến căn cứ đánh uyên ương, mặc dù cuối cùng làm loạn ra một vở kịch nhưng giáo sư Cố càng nghĩ càng tức giận, Tần Chính Huy chân trước vừa đi bà đã chân sau gọi một cuộc điện thoại đến Tây Bắc mắng cho ông nội Tần một trận, nói ông không biết dạy con trai.

Ông nội Tần bị mắng máu chó đầy đầu, trong lòng không hiểu rõ cũng không thể phản bác, nhưng từ trong lời của giáo sư Cố ông đã nắm được một tin tức quan trọng, đó chính là... Tần Lãng có người yêu!

Ông nội Tần biết, người nhà họ Tần cũng nhanh chóng biết.

Đương nhiên không cần phải nói, Tần Chính Huy bị ông nội Tần mắng thảm hơn nhiều, nếu như không phải ông nội Tần không ở thủ đô thì chắc chắn Tần Chính Huy không thoát khỏi cảnh bị đánh.

Sau khi người nhà họ Tần biết Tần Lãng có người yêu đều vô cùng tò mò, mỗi khi người nhà họ Tần ở thủ đô gặp nhau đều sẽ thảo luận vấn đề này.

Là người duy nhất liên lạc với Nguyễn Dao, Tần Mạn cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.

Nguyễn Dao: "..."

Tần Mạn lại nói: "Chị nghe bà ngoại của nó nói vẻ ngoài của đồng chí Nguyễn vô cùng xinh đẹp, chị nói Tần Lãng gửi ảnh về nó lại không chịu. Đồng chí Nguyễn, em có thể gửi một bức ảnh của em cho chị được không?"

Nếu là bình thường Nguyễn Dao chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng lúc này Tần Mạn vừa giúp cô một chuyện lớn, nếu cô từ chối thì thật không biết ý.

"Được ạ, lát nữa em sẽ gửi sang, em cảm ơn chị một lần nữa, đồng chí Tần."

Tần Mạn nghe thấy cô đồng ý thì vô cùng vui, cô ấy cười tít mắt: "Khách sáo cái gì chứ, chúng ta đều là người một nhà cả."

Nguyễn Dao: "..."

Đến tối Nguyễn Dao nói với Tần Lãng chuyện Tần Mạn gọi điện thoại đến.

"Chị họ của anh giúp em một chuyện lớn, em muốn mua chút đặc sản tặng chị ấy, nhưng chị ấy nói cả nhà anh đều biết em, nếu như em chỉ gửi cho chị ấy thì không tốt cho lắm."

Tần Lãng lau thức ăn dính ở miệng cô, vẻ mặt thoải mái: "Cuối cùng nàng dâu xấu cũng muốn gặp nhà chồng, hay là em chuẩn bị thêm mấy phần nữa đi, xem như chào hỏi mọi người."

Nguyễn Dao lườm anh: "Anh mới là nàng dâu xấu! Vậy có cần... chuẩn bị một phần cho bố anh không?"

Sắc mặt Tần Lãng trầm xuống, không chút suy nghĩ nói: "Không cần!"

Đi ngàn dặm xa xôi đến phá nhân duyên của anh còn muốn có quà, nằm mơ à!

Nguyễn Dao cũng cảm thấy những việc Tần Chính Huy làm rất quá đáng, cô có thể hiểu được sự thống khổ khi mất đi người mình yêu của ông ta, nhưng chuyển sự thống khổ này lên người một đứa bé bảy tuổi là chuyện cô không thể hiểu được.

Thế là cô chuẩn bị cho người lớn ở nhà họ Tần đặc sản, còn gửi cho Tần Mạn một bức ảnh của mình, vì công việc của cô quá bận rộn nên chuyện đóng gói gửi đồ đều do Tần Lãng làm.

Vậy nên cô không biết Tần Lãng đã lấy ảnh của cô ra thay bằng ảnh chụp chung của hai người.

Nửa tháng sau nhà họ Tần ở thủ đô nhận được đặc sản và ảnh chụp Nguyễn Dao gửi.

Sau khi người nhà họ Tần thấy ảnh hai người sóng vai chụp chung đều cười không ngậm được miệng.

"Đồng chí Nguyễn thật sự rất xinh đẹp, giống như tiên nữ vậy." Tần Mạn là người đầu tiên khen.

Bố mẹ Tần Mạn nhìn ảnh chụp cũng gật đầu nói: "Ngũ quan cô bé này tinh xảo, đôi mắt trong trẻo, nhìn là biết cô gái ngoan nhà người ta."

"Nói cho cùng cô ấy và Tần Lãng cũng có duyên với nhau, hai người từ nhỏ đã đính ước, giữa chừng bị người khác phá hỏng nhưng quanh đi quẩn lại vẫn về với nhau, có thể thấy đây là duyên trời định."

Đúng lúc hôm nay là ngày người nhà họ Tần gặp nhau, sau khi người nhà họ Tần đến, Tần Mạn lấy đặc sản mà Nguyễn Dao chuẩn bị cho các vị trưởng bối ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận