Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 258. Tại sao phải phản kháng? 2

Chương 258. Tại sao phải phản kháng? 2


Lục Vĩ ngồi xuống phía đối diện với Nguyễn Dao, đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn của cô: “Tên gì?”

“Nguyễn Dao.”

“Bao nhiêu tuổi, có người yêu chưa.”

“20 tuổi.”

Lục Vĩ nhíu mày lại: “Tôi hỏi cô có người yêu hay không?”

Đôi lông mày thanh tú của Nguyễn Dao chau lại: “Tôi có người yêu hay không thì liên quan gì tới việc quấy rối trật tự đơn vị, liên quan gì tới tác phong chủ nghĩa tư bản?”

Lục Vĩ bị cô hỏi vặn lại, khuôn mặt thẹn quá hóa giận đỏ lên: “Tôi hỏi gì thì cô trả lời cái đó, lại dám chống đối, có phải cô không muốn ra ngoài có đúng không?”

Đôi mắt của Nguyễn Dao hoàn toàn lạnh lẽo: “Không có.”

Khóe miệng Lục Vĩ khẽ nhếch lên, hài lòng nói: “Nghe lời như vậy là đúng, có người tố cáo cô quấy rối trật tự đơn vị, có chuyện này hay không?”

“Không có.”

“Không có? Trấn Chính Phủ nhiều người làm chứng như vậy, cô nói câu không có vậy thì sẽ là không có sao? Nếu không muốn chịu tội, tôi khuyên cô nên tự thú đi!”

Mặt Nguyễn Dao không cảm xúc, vẫn là câu nói đó: “Không, tôi tin Cục công an sẽ trả lại công bằng cho tôi, trước mặt bao nhiêu người, cũng không thể ép tự thú nhỉ?”

Lục Vĩ lần thứ hai bị làm cho nghẹn họng, da mặt co rút hai cái: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy cô đi đến phòng tạm giam tự kiểm điểm lại bản thân đi.”

Nói xong anh ta đứng lên để cho người khác giải Nguyễn Dao đến phòng tạm giam.

Một cô gái trẻ 20 tuổi, có thể có bao nhiêu bản lĩnh, giam cô một ngày rưỡi đổ lại, đến lúc đó lại dọa cho một trận, còn sợ cô không khai ra sao?

Nguyễn Dao không phản kháng, bị công an nữ lúc trước áp giải đến phòng tạm giam.

Công an nữ thấy cô không hèn mọn không kiêu ngạo, hơn nữa trước đó cô ấy đã nghe qua câu chuyện của Nguyễn Dao, rất là khâm phục và kính trọng cô: “Đồng chí Nguyễn Dao, cô cần gì có thể nói với tôi.”

Cảm nhận được ý tốt của đối phương, khóe miệng của Nguyễn Dao lộ ra một nụ cười: “Cảm ơn đồng chí, tôi có thể lấy lại ấm nước quân dụng của tôi không?”

Túi quân đội của cô đã bị thu lại rồi, bên trong không có đồ vật gì giả trang khiến người khác không nhận ra, cho nên cô cũng yên tâm.

Công an nữ nghe cô chỉ cần bình nước quân dụng, vội vàng gật đầu: “Cô đợi chút, tôi đi lấy giúp cô.”

Công an nữ nói xong thì quay người chạy đi, một lát sau cầm bình nước quân dụng chạy qua.

Nguyễn Dao nói một tiếng cảm ơn: “Đúng rồi đồng chí này, tôi có thể gặp đồng nghiệp của tôi không?”

Công an nữ lắc đầu: “Không được, trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng, cô không thể gặp ai.”

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô.” Nguyễn Dao cười nói.

Công an nữ nhìn cô không hề hoang mang và sợ hãi, trong lòng không khỏi càng khâm phục cô.

Bí thư Lương vội vã chạy xe ngựa đến công xã Thiết Nhân: “Không xong rồi ông Trần, thanh niên trí thức Nguyễn của công xã các ông bị Cục công an bắt đi rồi!”

Bí thư Trần bị dọa sợ, cốc tráng men ở trên tay không nắm vững bị rơi xuống: “Ông nói gì? Xảy ra chuyện gì? Đồng chí Nguyễn là một đồng chí tốt luôn phụng sự việc công vì nước vì dân, sao lại có thể bị Cục công an bắt đi?”

Bí thư Trần hỏi liên tục mấy vấn đề, trên khuôn mặt đều là vẻ khiếp sợ.

Bí thư Lương thở hổn hển một lúc mới nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho ông: “Tôi nhìn đồng chí Nguyễn ngược lại rất bình tĩnh, chỉ là tôi thấy sự việc này không đơn giản, rất giống như đang hướng về phía các ông.”

Công xã Thiết Nhân đã được Nguyễn Dao một tay trợ thủ, ông đỏ mắt, nhất là sau khi cô làm xưởng đồ thủ công mỹ nghệ đan bằng liễu Đào Nguyên đi lên, ông lại càng giống như ngâm mình trong nước ô mai, hâm mộ đến đau răng.

Ông Trần cũng coi như là niệm tình cũ, tư liệu mà công xưởng bọn họ đưa qua đây đều là mua lại, đã giúp đỡ xã viên trong công xưởng kiếm tiền, chỉ là sau Tết đột nhiên trên thị trường xuất hiện hàng nhái, lúc đó ông đã đoán được chuyện không hay.

Chỉ là không ngờ tới Cục công an lại có thể biết đồng chí Nguyễn Dao mà bắt đi.

Bí thư Trần nhặt cốc tráng men lên: “Tên già đầu này, sao ông không ngăn lại?”

Bình tĩnh cái chó gì, tình huống như vậy, mười phần thì có tám đến chín phần là bị dọa đến mức không dám động đậy.

Bí thư Lương trợn mắt lên: “Ông, lão già hồ đồ đầu óc có vấn đề này, vào tình huống đó ông bảo tôi ngăn cản thế nào?”

Đó là người của Cục công an, lại không phải là tên côn đồ nào, nếu như là tên côn đồ giở trò lưu manh thì ông ta còn có thể tiến lên cứu người, bảo ông ta đến ngăn cản đồng chí công an, thì chỉ có khi nào ông ta chán sống mới làm vậy!

Bí thư Trần nhíu mày lại nói: “Tôi không nói với ông nữa, tôi phải đến Cục công an một chuyến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận