Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 389. Người phụ nữ này, thật là thú vị 2

Chương 389. Người phụ nữ này, thật là thú vị 2


Hơn một giờ trước, lúc tắm cô ấy phát hiện ra mình bị kinh nguyệt sớm, vì vậy đã cầu cứu Nguyễn Dao, nhưng đợi trái đợi phải cũng không đợi được người, Tiểu Mai giúp cô xuống dưới tìm người, nhưng nhân viên phục vụ lại nói cô đã đi cung tiêu xã rồi.

Tiểu Mai lập tức đi đến cung tiêu xã tìm, nhưng cũng không tìm thấy người, sau đó đã giúp cô ấy mua băng vệ sinh, lúc đầu bọn họ còn cho rằng Nguyễn Dao có việc đột xuất cần phải làm, nhưng qua hơn nửa tiếng vẫn không thấy cô quay trở lại, lúc này mới ý thức được là có chuyện bất thường.

Cô ấy lập tức nói hết sự việc với mẹ, mẹ cô ấy lại nói với bí thư Trịnh, mọi người cùng nhau đi ra ngoài tìm kiếm, nhưng cũng không tìm thấy người.

Giang Xuân Hoa bắt được tay của con gái: “Đứa ngốc này con làm gì vậy? Chuyện này cũng không phải là lỗi của con, chưa chắc Dao Dao đã xảy ra chuyện gì, chúng ta tiếp tục tìm xem sao.”

Khương Anh mặt mày tái nhợt gật đầu, lại lần nữa xuyên vào trong màn mưa.

Đoàn người lại đi theo con đường tìm hơn mười phút nữa, vẫn không thấy bóng người của cô.

Bí thư Trịnh thấy mấy người phụ nữ run run giống như cái giần, dừng lại một chút hỏi: “Bốn người các cô quay về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có buổi triển lãm, không thể để ngã bệnh được.”

Bốn người nghe thấy lời này đều do dự, đặc biệt là Khương Anh không muốn trở về nhất.

Cô ấy cảm thấy mọi chuyện là do cô ấy mà ra, cô ấy nhất định phải phụ trách tìm xưởng trưởng trở về: “Bí thư, cháu muốn ở lại tìm kiếm với bác, không tìm thấy xưởng trưởng, cháu thực sự không thể nào yên tâm mà trở về được.”

Lông mày bí thư Trịnh nhíu lại: “Đều về hết cho tôi, đây là mệnh lệnh! Tìm người là việc quan trọng, nhưng buổi triển lãm ngày mai cũng quan trọng, nếu như mọi người đều đổ bệnh, vậy ai sẽ phụ trách buổi triển lãm ngày mai? Đến lúc đó làm chậm trễ công việc thì tất cả chúng ta đều phải gánh trách nhiệm!”

Giang Xuân Hoa cũng đồng ý với quyết định của bí thư Trịnh: “Bí thư nói đúng, mấy đứa về nhà khách trước đi, sau khi về đến nơi thì tắm nước ấm, tuyệt đối không được để nhiễm lạnh rồi phát sốt, mẹ và bí thư Trịnh sẽ tiếp tục tìm kiếm, hễ có tin tức gì sẽ trở về báo với mọi người.”

“Được, con quay về đợi tin tức của mọi người.”

Khương Anh cắn thật chặt cánh môi, nước mắt hòa lẫn với nước mưa cùng chảy xuống, lúc này không thể phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là nước mắt.

Khương Anh cùng bốn người Tiểu Mai quay trở về, Giang Xuân Hoa và bí thư Trịnh tiếp tục tìm kiếm, nhưng càng tìm kiếm, trong lòng hai người lại càng nặng nề.

Chỉ sợ là Nguyễn Dao đã xảy ra chuyện...

Tần Lãng đi ra từ trạm xe lửa, bên ngoài đã có xe chờ anh.

Đến đón anh là tài xế của anh, đồng chí Lâm thấy anh lao ra từ trạm xe hỏa, toàn thân ướt đẫm, không nhịn được nói: “Đồng chí Tần, sao anh lại chạy ra ngoài, mưa rất to, tôi vốn muốn đợi mưa nhỏ đi chút rồi vào trong đó tìm anh.”

Tần Lãng mở cửa xe ngồi vào vị trí phó lái, đuôi tóc chảy nước: “Thật xin lỗi, e rằng sẽ làm ướt xe rồi, có điều bây giờ tôi có việc gấp, phiền anh chở tôi đến mấy nhà khách gần hội triển lãm Canton, tôi muốn tìm một người.”

Đồng chí Lâm giật mình sửng sốt, không hiểu nói: “Đi đến nhà khách gần hội chợ triển lãm? Đồng chí Tần muốn tìm người nào vậy? Có cần đợi mưa tạnh rồi đi không?”

Tần Lãng dùng khăn tay lau nước mưa ở trên mặt đi, lắc đầu chắc chắn như đinh đóng cột: “Không cần đợi, nếu như đồng chí Lâm có việc khác, tôi có thể tự đi.”

Đồng chí Lâm thấy anh nói vậy, vội vàng nói: “Tôi không có việc gì cả, bây giờ tôi chở anh đi.”

“Cảm ơn.”

Kể từ sau khi biết hai mẹ con Vương Phân và Nguyễn Thanh Thanh đến Dương Thành, trong lòng anh liên tục bất an, luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Mà loại bất an này thăng cấp lên cực điểm bởi vì giấc mộng vừa nãy, ở trong giấc mơ anh trơ mắt đứng nhìn Nguyễn Dao bị người khác bắt đi, rồi lại trơ mắt chứng kiến cô bị một dao đâm chết vì vùng vẫy chống cự, máu tươi nhuộm đỏ quần áo của cô, anh điên cuồng gào thét, nhưng trước mắt anh như có một bức tường cản trở, mặc cho anh tay đấm chân đá, anh cũng không có cách nào đi xuyên qua để cứu cô.

Anh cảm thấy đây là một điềm báo, trước khi chưa tận mắt nhìn thấy Nguyễn Dao vẫn bình an vô sự, lòng anh sẽ không có cách nào bình tĩnh lại, anh nhất định phải nhìn thấy Nguyễn Dao!

Một tia chớp xoẹt qua phía chân trời, tiếp theo là sấm lập tức vang lên, dường như muốn làm nổ tung cả bầu trời, tia chớp chiếu sáng bên trong xe giống như ban ngày, cũng chiếu rõ nét góc cạnh phần cầm sắc như đao của anh, nhìn qua lại lạnh lùng hơn vài phần so với bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận