Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 412. Phiên ngoại 8

Chương 412. Phiên ngoại 8


Về đến nhà, Tần Lãng động tác thành thạo cắt bánh dày thành từng dải dài, khi dầu đã nóng đến sáu phần, anh cho bánh dày vào chiên vàng đều cả hai mặt, sau đó rưới đường trắng hoặc nước đường nâu, ngoài giòn trong mềm, thơm ngọt vừa miệng.

Bánh dày chiên là món ăn vặt truyền thống thường chỉ được làm trong dịp Tết Nguyên Đán, vì Tiểu Nhiễm Nhiễm rất thích món này nên mỗi dịp Tết đến, nhà họ Tần sẽ làm rất nhiều, họ hàng bên nhà họ Cố cũng sẽ làm rất nhiều rồi gửi qua.

Chỉ có điều bánh dày làm bằng gạo nếp, ăn nhiều sẽ không dễ tiêu, khi chiên lên ăn càng dễ bị nóng nên Nguyễn Dao thường hạn chế không cho Tiểu Nhiễm Nhiễm ăn quá nhiều, nhưng bất đắc dĩ trong nhà lại có một người cuồng con gái, cùng một người cuồng cháu gái thường xuyên đối địch với cô.

Lúc này, Tần Lãng đã làm xong bánh dày chiên bưng tới, đầy mặt cưng chiều nói: “Tiểu Nhiễm Nhiễm mau ăn đi, cha đã cho nhiều rất nước đường nâu mà con thích.”

Tần Chính Huy mang theo nụ cười cùng vẻ cưng chiều giống hệt vậy trên mặt: “Đúng đúng đúng, nhân lúc còn nóng ăn đi, đợi tí mẹ con về là không ăn được nữa đâu. Ông nội đi ra ngoài canh chừng cho, mẹ con vừa về cái, ông nội liền đi vào báo con biết. “

Hay thật, người ta thì cha cầm quân con xuất trận, cha con nhà họ Tần lại chỉ vì cho Tiểu Nhiễm Nhiễm ăn một miếng bánh dày chiên mà vắt óc tính kế.

“Con cảm ơn ông nội.” Tiểu Nhiễm Nhiễm cảm ơn bằng giọng nói non nớt.

Tần Chính Huy nghe được lời cảm ơn của cháu gái nhỏ, trên mặt nháy mắt cười đến nở hoa, làm Tần Lãng đứng một bên ghen tị không chịu được.

May mắn thay, Tiểu Nhiễm Nhiễm từ nhỏ không ai dạy đã tự biết cân bằng các mối quan hệ, bé dùng đũa gắp miếng bánh dày chiên lên, cắn một miếng nhỏ rồi ngọt ngào nói: “Cảm ơn cha, bánh dày chiên cha làm là ngon nhất trên đời. Cha giỏi nhất!”

“Tiểu Nhiễm Nhiễm thích thì ăn nhiều lên, lần sau cha lại làm cho con ăn.”

Giọng nói mềm mại mềm mại, Tần Lãng nghe dược phải nói là ngọt hơn cả uống mật, từ miệng ngọt đến tận tim.

Lời vừa dứt, từ phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói không chút tình cảm: “Lần sau lại làm?”

Tần Lãng nghe thấy giọng nói này, thân thể cứng đờ, quay đầu lại liền thấy Nguyễn Dao nghiêm mặt đứng phía sau anh, theo sau là Tần Chính Huy vẻ mặt phiền muộn và xấu hổ.

Nụ cười trên mặt Tần Lãng cứng đờ: “Dao Dao, em về rồi à, chuyện này không liên quan đến Tiểu Nhiễm Nhiễm, là người làm cha như anh quá thèm ăn, lại lỡ làm xong rồi nên tiện thể cho Tiểu Nhiễm Nhiễm ăn một ít. “

Tần Chính Huy cũng nhanh chóng giúp che giấu: “Đúng đúng, là người lớn chúng ta muốn ăn, không liên quan gì đến Tiểu Nhiễm Nhiễm.”

Tiểu Nhiễm Nhiễm vừa rồi miệng còn ngọt hơn mật, lúc này cũng đã như cà tím gặp sương giá, ủ rũ ỉu xìu: “Mẹ, con chỉ ăn có một miếng nhỏ thôi.”

Ông cháu ba người đứng thành một hàng, đều mang dáng vẻ chột dạ.

Nguyễn Dao quả thật sắp bị ba người này chọc cho tức đến cười: “Vậy ai là người đề nghị ăn bánh dày chiên? Là con muốn ăn, hay là cha và ông nội con muốn ăn?”

Tiểu Nhiễm Nhiễm chớp chớp đôi mắt to: “Cha đã đề nghị làm món này cho Tiểu Nhiễm Nhiễm ăn, nhưng Tiểu Nhiễm Nhiễm cũng muốn ăn. Mẹ, Tiểu Nhiễm Nhiễm biết sai rồi, mẹ đừng trách cha và ông nội.”

Trong quá trình giáo dục Tiểu Nhiễm Nhiễm, Nguyễn Dao không hề vì bé còn nhỏ mà nuông chiều, mặc dù ở nhà có một người ông vô kỷ luật cùng một người cha bằng mặt không bằng lòng, nhưng Tiểu Nhiễm Nhiễm vẫn đã làm rất tốt trong nhiều mặt .

Lúc này thấy bé không trốn tránh trách nhiệm, Nguyễn Dao khẽ gật đầu trong lòng: “Con dũng cảm thừa nhận, thái độ nhận sai rất tốt, cho nên hôm nay mẹ sẽ không phạt con, nhưng mỗi lần ăn bánh dày chiên, hôm sau con đều sẽ bị viêm họng, mẹ không cho con ăn là vì muốn tốt cho con, nếu con không sợ tiêm thì từ nay mẹ sẽ không cấm con nữa, con thích ăn bao nhiêu thì ăn.”

Tiểu Nhiễm Nhiễm bĩu cái miệng nhỏ, chớp chớp đôi mắt nho đen: “Mẹ ơi, con không ăn nữa, sau này cũng không ăn luôn. Tiểu Nhiễm Nhiễm không muốn đi tiêm.”

“Được rồi, lời này là con nói đấy nhé. Nếu lần sau không làm được như vậy, mẹ đành phải phạt con thôi.”

Tiểu Nhiễm Nhiễm nói bằng giọng sữa: “Tiểu Nhiễm Nhiễm nhất định sẽ làm được. Tiểu Nhiễm Nhiễm yêu mẹ nhất, yêu hơn ông nội và cha một ít.”

Con gái là áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ, giờ đây lại đã trở thành áo bông rách của cha và ông nội. Trước mặt mẹ, cha và ông nội đều xếp sau.

Đối với cha chồng, Nguyễn Dao cũng không tiện nói gì, nhưng đối với Tần Lãng, Nguyễn Dao chắc chắn sẽ không chùn tay, ngay đêm đó liền chiếu lệnh anh không được lên giường ngủ trong vòng một tháng.

Tần Lãng mới mua lượng bao cao su dùng trong một tháng: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận