Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 362. Cá không ăn muối cá ươn 3

Chương 362. Cá không ăn muối cá ươn 3


Cô gái trẻ tuổi kia bị mọi người nói đến mức mặt đỏ bừng, nhưng không phải là đỏ mặt vì xấu hổ, mà là cuống cuồng: "Mọi người không nên nghe lời bọn họ, tôi thật sự không phải là con gái ruột của họ, hơn nữa tôi cũng không quen biết họ!"

Nhưng người xung quanh không tin lời cô gái, trái lại càng nhiều người lên tiếng chỉ trích cô gái hơn, mắng cho cô gái trẻ tuổi máu chó đầy đầu.

Ngay cả Giang Xuân Hoa cũng không nhịn được thở dài một tiếng: "Bây giờ sao người trẻ tuổi lại tự do phóng khoáng như vậy, cha mẹ là vì muốn tốt cho mình, cô gái này không nghe lời cha mẹ thì thôi, còn nói không quen biết bọn họ, thật sự là bất hiếu!"

Nhưng bà ấy nói xong, lại không nghe được câu trả lời của Nguyễn Dao, bà ấy quay đầu lại, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Nguyễn Dao.

"Dao Dao, cháu bị sao vậy?"

Nguyễn Dao thu lại ánh mắt nhìn về phía sân ga cách đó không xa, nhíu mày nói: "Thím Xuân Hoa, thím mau đi tìm nhân viên nhà ga đến, còn về những chuyện khác thì một lát nữa cháu sẽ giải thích với thím."

Nói xong không chờ Giang Xuân Hoa trả lời, cô đã chạy đến chỗ một nhà ba người kia.

Hai vợ chồng kia vừa kéo tay của con gái ra khỏi nhà ga, miệng vừa lẩm bẩm mắng con gái bất hiếu, 'con gái' kia vừa giãy giụa vừa khóc, nhưng ở trong mắt người xung quanh, dáng vẻ kia trông giống một đứa trẻ bốc đồng hơn.

Nguyễn Dao đuổi theo, ngăn ba người lại ở cửa: “Các người không được phép đi.”

Hai vợ chồng không ngờ đi đến nửa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, bọn họ sửng sốt một chút, ngay sau đó nhìn nhau.

Người phụ nữ liếc mắt nhìn, chỉ vào Nguyễn Dao nói: "Cô là ai? Tại sao lại ngăn cản chúng tôi?"

Nguyễn Dao hất tay bà ta “bộp” một tiếng, nói với mọi người xung quanh: "Mọi người nhanh đến đây, hai người này là bọn buôn người, cô gái này hoàn toàn không phải là con gái của bọn họ!"

Mọi người vừa nghe thấy thế thì không khỏi dừng lại bước chân, dần dần vây xem.

Hai vợ chồng nghe được lời của Nguyễn Dao, sợ đến mức hai tay run lên, thấy nhiều người vây quanh như vậy, sắc mặt càng thêm khó coi.

"Vị nữ đồng chí này, sao cô có thể vu khống người khác như vậy? Ba đời tổ tiên chúng tôi đều là bần nông, là người tốt đứng đắn, sao vào miệng cô lại biến thành bọn buôn người thế? Tôi không muốn sống nữa..."

Người phụ nữ kia kêu rên một cái, giọng nói vừa to vừa vang, kích thích màng nhĩ của mọi người.

Người đàn ông cũng lau nước mắt: “Mọi người phải tin tưởng chúng tôi, chúng tôi không phải là bọn buôn người, chúng tôi chỉ muốn dẫn con gái về."

Ở niên đại này, bần nông chính là một việc hết sức vinh quang, mọi người vừa nghe bọn họ nói ba đời đều là bần nông, lại thấy hai người khóc lóc thương tâm như vậy, lập tức nổi lên lòng trắc ẩn.

"Vị nữ đồng chí này, cháu cũng đừng thêm gây phiền toái cho cặp cha mẹ này, để cho bọn họ dẫn con gái mình về đi."

"Đúng vậy, rốt cuộc người trẻ tuổi bây giờ làm sao thế? Một người không hiểu chuyện, giờ thành hai người, chưa biết gì đã chỉ trích người khác là buôn người, nếu đổi thành người tính nóng nảy như tôi, khẳng định là đánh cho một bạt tai rồi.”

"Đúng vậy đó, thật sự là rảnh đến phát sợ, việc gì cũng quản!"

Hai vợ chồng thấy mọi người đều đứng về phe mình, không khỏi đắc ý.

Nguyễn Dao cười lạnh trong lòng, thật không ngờ đến cô lại còn gặp được người biết diễn kịch, xe lửa chỉ dừng có mười lăm phút, cô phải tốc chiến tốc thắng.

Cô lấy ra giấy chứng nhận phần tử tiên tiến của mình từ trong túi xách tay ra: “Tôi tên là Nguyễn Dao, năm ngoái ở trên xe lửa trợ giúp công an bắt được hai gián điệp, đây là chứng nhận 'Phần tử tiên tiến yêu nước dám làm việc nghĩa' mà sau đó tổ chức đã trao cho tôi."

Giấy chứng nhận vừa được lấy ra còn có tác dụng hơn trăm câu của Nguyễn Dao.

Lập tức mọi người xôn xao một trận.

"Tôi nhớ ra rồi, trước kia tôi có đọc bản tin này trên báo, khó trách mới vừa rồi tôi thấy nữ đồng chí này rất quen mắt."

"Trời ạ, tuổi còn trẻ đã được đánh giá là phần tử tiên tiến, thật sự quá thần kỳ, nếu đã giúp công an bắt gián điệp, vậy tôi khẳng định cô gái này sẽ không vô duyên vô cớ nói năng bậy bạ đâu, nói không chừng hai vợ chồng này có vấn đề."

"Tôi cũng cảm thấy như vậy, phần tử tiên tiến sẽ không nói bậy đâu."

Sau khi mọi người thấy giấy chứng nhận, tức khắc giống như cỏ mọc đầu tường, ngã về phía Nguyễn Dao.

Lúc đầu hai vợ chồng này còn rất đắc ý, không ngờ chỉ trong nháy mắt, hướng gió lại đổi chiều, giờ phút nguy hiểm này, bọn họ cũng không ngờ cô gái trẻ tuổi trước mặt này đã có thể được chọn vào phần tử tiên tiến rồi.

Hai vợ chồng này run rẩy hai tay, sắc mặt biến thành màu vàng như phân.

Cô gái trẻ bị bắt giống như thấy được hy vọng, cặp mắt phát sáng: “Đồng chí, cầu xin cô cứu tôi, tôi thật sự không phải là con gái của bọn họ, tôi cũng không quen biết bọn họ, tôi không biết tại sao bọn họ lại bắt tôi, nói tôi là con gái của họ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận