Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 168. Anh ta hoảng sợ rồi 2

Chương 168. Anh ta hoảng sợ rồi 2


Những người đàn ông: "…"

Chưa từng thấy điều kiện tuyển người không bình thường như vậy, đồ thủ công mỹ nghệ thì chẳng phải nên lấy điều kiện là làm thủ công mỹ nghệ có tốt hay không sao?

Làm cái gì mà lại để mẹ chồng tốt, bà nội tốt, người chồng tốt, người cha tốt tranh cử chứ!

Thấy mấy ông trời này không nói nữa, đội trưởng Hồ hút thuốc lá rời đi.

Ông phải trở về thông báo với hai đứa con trai, để từ hôm nay trở đi bọn họ sẽ đối xử tốt với vợ và con gái một chút, tránh khỏi sau này đến cả tư cách báo danh cũng không có

Qua một lần sàng chọn và báo danh xong, phù hợp điều kiện tổng cộng có hơn một trăm người, phần lớn trong một trăm người này đều là mấy con gái trẻ tuổi làm con dâu.

Tám trong số mười bà mẹ chồng của đội sản xuất đã từng chửi mắng con dâu, chín trên mười người trọng nam khinh nữ, cho nên, tất cả đều bị sàng lọc ra.

Ba người con dâu nhà họ Nguyễn - Lâm Thu Cúc, Dương Trân Trân và Hồng Thắng Nam tất cả đều trúng tuyển.

Dương Trân Trân đã mang thai hơn ba tháng, hồi trước nôn nghén không ngừng, phản ứng rất lớn, vẫn luôn nằm trên giường dưỡng bệnh, mãi đến mấy ngày gần đây nhất mới tốt lên.

Sau khi Nguyễn Hưng Phú biết cô ta đi báo danh, phản ứng đầu tiên chính là phản đối: "Em dính vào mấy thứ đó làm gì hả? Không phải nhà họ Nguyễn mình không nuôi em, hiện tại em đến nói ngay với mấy cô ấy là em muốn rút khỏi!"

Dương Trân Trân cúi đầu không có lên tiếng.

Bình thường anh ta vừa mở miệng, Dương Trân Trân làm theo như thánh chỉ, anh ta nói đông cô ta không dám đi tây, anh ta nói nam cô ta không đi bắc, bây giờ còn học được chống lại à?

Mặt Nguyễn Hưng Phú lập tức trầm xuống: "Dương Trân Trân cô không nghe thấy tôi sao? Tôi bảo cô đi rút khỏi ngay bây giờ, cô có đi hay không hả?"

Trong đôi mắt to của Dương Trân Trân lập tức tràn đầy nước mắt, nhỏ giọng cãi lại nói: "Vì sao em không thể tham gia? Đan rổ cũng không phải phải việc gì nặng, sẽ không ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng."

Nguyễn Hưng Phú đập lên trên bàn "rầm" một tiếng: "Cô là heo sao? Tôi bảo cô không được đi thì cô không được đi, nếu cô không nghe lời, tôi với cô ly hôn!"

Mi mắt dài rậm của Dương Trân Trân chớp chớp, hai hàng nước mắt chảy dọc trên gương mặt: "Em..."

Lời còn chưa nói hết, Tiểu Mã Đường giống như pháo trúc nhỏ vọt từ bên ngoài vào, đâm về phía Nguyễn Hưng Phú.

Nguyễn Hưng Phú đột ngột không kịp chuẩn bị, bị đâm ngã xuống ngồi ở trên ghế, nhưng sức lục này của đứa nhỏ cũng không có tạo thành thương tổn gì với anh ta, hơn nữa anh ta còn yêu thương con trai, bởi vậy anh ta không có tức giận.

"Người lớn đang nói chuyện, Tiểu Mã Đường con đi ra ngoài chơi."

Khuôn mặt nhỏ nhắn Tiểu Mã Đường tức giận đến đỏ bừng, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Nguyễn Hưng Phú: "Không cho phép cha bắt nạt mẹ con! Nếu cha dám bắt nạt mẹ, khi về già con sẽ không nuôi dưỡng cha, để cha đi ị đi đái trên giường!"

Khóe miệng Nguyễn Hưng Phú co giật: "…"

Tiểu Mã Đường chạy tới giữ chặt tay mẹ nó: "Mẹ, mẹ đừng sợ, con là đàn ông con trai, con sẽ bảo vệ mẹ, cô Dao Dao nói, ngược đãi trẻ em và phụ nữ là phạm pháp, vậy thì chúng ta đi đến Liên đoàn Phụ nữ tố cáo chồng mẹ!"

Nguyễn Hưng Phú: "…"

Nguyễn Hưng Phú tức giận đến ngã ngửa: "Thằng nhóc thối, mấy lời này là ai dạy con? Có phải là Nguyễn Dao dạy con không hả? Về sau không cho phép con tiếp xúc với nó!"

Sở dĩ anh ta không muốn Dương Trân Trân tiến vào đội ngũ nữ giới là vì không muốn cô ta tiếp xúc quá gần với Nguyễn Dao.

Người phụ nữ kia thật sự quá tà ma, từ sau khi cô ta đến nhà họ Nguyễn, chị dâu cả trước giờ có bị đánh cũng không dám hó hé gì mà bây giờ lại học được chống đối, còn thằng em ba anh ta, mỗi ngày vừa về đến liền làm việc nhà, quả thực làm mất hết mặt mũi đám đàn ông bọn họ mà.

Vợ cưới về nhà chính là người của nhà họ, dựa vào cái gì mà không thể đánh, không thể mắng? Thế mà cô cứ nhiều chuyện, tuyên truyền cũng thôi đi, còn mang theo đoàn dân binh tới đây bắt người, khiến cho bây giờ đám đàn ông của đội sản xuất đều rụt đuôi lại làm người.

Người phụ nữ kia còn dám cược với anh ta, nói anh ta sẽ khóc đi cầu xin cô, thật sự là mơ mộng hão huyền!

Tiểu Mã Đường ưỡn ngực nhỏ: "Không cần người khác dạy con, con vốn rất thông minh! Mỗi lần cha đều đánh mẹ con, con ghét cha, chờ con trưởng thành, con nhất định phải đánh cha răng rơi đầy đất!"

"…"

Nguyễn Hưng Phú thật sự kinh sợ, miệng mở thật to cũng quên khép lại.

Dương Trân Trân cũng là lần đầu tiên nghe con trai nói lời như vậy, trong lòng cũng khiếp sợ không gì sánh nổi: "Tiểu Mã Đường, con không thể nói như vậy…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận