Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 179. Đừng nhúng nhích, tôi là Tần Lãng 7

Chương 179. Đừng nhúng nhích, tôi là Tần Lãng 7


“Những vị khách khác đâu? Mọi người đi ra hết rồi sao?”

Tên nhóc nói: “Hôm nay không có vị khách nào cả, chỉ có hai người nữ đồng chí các cô đến dừng chân, tôi và những đồng nghiệp khác đều đi xách nước cứu hỏa, lúc này cửa trước đã khóa, chúng tôi đi cửa sau.”

Nói xong cậu ta đưa theo Nguyễn Dao và Ôn Bảo Châu đi về phía cửa sau.

Bên ngoài cửa sau là một cái hẻm nhỏ, không có ánh đèn, không có bóng người, im lặng cực kỳ quỷ dị.

Nguyễn Dao buông tay của tên đàn ông ra, rất bình tĩnh di chuyển về phía Ôn Bảo Châu: “Tại sao cũng không có một người nào?”

Chàng trai không hé răng, nở nụ cười quỷ dị về phía Nguyễn Dao.

Ngay sau đó, không biết từ nơi nào xuất hiện ba bốn tên côn đồ, không nói hai lời, đi lên liền đoạt túi quân đội trên người Nguyễn Dao.

Con mẹ nó!

Cháy ở chỗ nào chứ, tình hình này rõ ràng làm nhắm bọn cô, chính là vì muốn cướp tiền cọc trên người cô!

Ôn Bảo Châu thét một tiếng chói tai.

“Chạy mau, đi tìm người lại đây cứu chúng ta!”

Nói xong Nguyễn Dao dùng sức đẩy cô ấy, sau đó chính mình nghênh đón mấy tên côn đồ.

Cô một cước đá văng tên côn đồ đang giữ chặt túi quân đội, lại tóm được cánh tay của một tên côn đồ khác, đến đây ném một cái qua vai.

Sau đó thừa dịp trước khi hai tên côn đồ khác chưa có hoàn hồn, cô cấp tốc chạy ra ngoài và bỏ chạy.

“Cứu mạng với! Giết người phóng hỏa!!Có người muốn cướp tiền của tôi, cứu mạng với!!”

Nguyễn Dao vừa thét vừa dùng sức từ lúc bú mẹ tới giờ chạy thật nhanh, tuy rằng cô học qua các loại thuật phòng thân, dùng làm thủ đoạn tránh né thì có thể, nhưng ứng chiến lâu dài, cô khẳng định không phải là đối thủ của bọn họ.

Vừa rồi cũng do mấy người kia không ngờ tới cô lại đột nhiên phản kháng, cho nên mới để cô thừa dịp chạy trốn.

Mấy tên côn đồ không nghĩ tới trông Nguyễn Dao mềm yếu như vậy, vậy mà lại tỉnh bơ để lại đánh ngã hai người!

Đám người nhanh chóng đuổi theo, ngõ nhỏ bên này không có người ở, nhưng cô kêu như vậy, không dám đảm bảo có người sẽ nghe được.

Nhưng mấy người lần nữa không nghĩ tới, Nguyễn Dao lại chạy như bay vậy, cô chạy mà cả người mang theo gió, lập tức đã biến mất không thấy bóng dáng.

Chỉ là ba nghìn tệ lận, nói thế nào bọn chúng cũng không từ bỏ đâu.

Nguyễn Dao vừa cho rằng mình đã bỏ xa mấy người kia rồi, ngay tại lúc cô muốn dừng lại thở một hơi, không biết từ nơi nào sau lưng lại vang lên tiếng bước chân.

“Nguyễn Dao, cô ở đâu?”

Giọng nói của người đàn ông trong ban đêm như vậy giống như bùa đòi mạng, toàn thân Nguyễn Dao đều nổi da gà.

Cô mệt mỏi gần như không thở nổi, hai chân cũng cực kỳ đau nhức, nhưng lúc này không thể ngừng, nếu như bị bắt được người, đối phương khẳng định sẽ giết người diệt chứng cứ.

Nguyễn Dao tiếp tục dùng sức xông về phía trước, dần dần tiếng bước chân sau lưng hình như không nghe thấy nữa.

Cô lần nữa thở phì phò dừng lại, đang muốn quay đầu về sau nhìn, đột nhiên một cánh tay từ bên trong một ngõ hẻm nhỏ vươn ra, một tay bịt miệng của cô kéo vào trong hẻm nhỏ.

Nguyễn Dao sợ tới mức hồn vía lên mây, liều mạng giãy giụa.

Nhưng sức lực của đối phương rất lớn, cô bị kéo va vào trên người đối phương.

“Ô ô ô!” Thả tôi ra!

Miệng của nàng bị che lại, nhưng cơ thể không nhận thua tiếp tục chống cự.

Trong lúc giãy giụa cơ thể của hai người dán chặt lấy, va chạm qua lại, hơi thở người đàn ông phía sau cô dần trở nên không được ổn lắm.

“Đừng nhúc nhích, tôi là Tần Lãng.”

Giọng nói của người đàn ông càng khàn khàn hơn lúc trước, cơ thể còn xê dịch về đằng sau.

Ông đây có bệnh mới tin mày!

Nguyễn Dao mắng ở trong lòng.

Đám người này lại có thể hỏi thăm rõ ràng mọi người xung quanh cô, giọng nói này rõ ràng cũng không phải là của Tần Lãng!

Người đàn ông lại nói: “Cô đừng kêu, tôi thả cô ra!”

Nguyễn Dao vốn không tin lời anh, nhưng vẫn nhẹ gật đầu, cảm giác được tay và cơ thể đang che miệng mình có hơi buông lỏng, khuỷu tay của cô thục ra đằng sau.

Phía sau truyền đến một tiếng tiếng hô đau trầm thấp.

“Đồ khốn, chị cho mày đoạn tử tuyệt tôn!”

Vừa mới nói xong, cô giãy dụa ra khỏi ôm ấp của đối phương, quay người hướng một vị trí nào đó tập kích.

Nắm lấy.

Đúng lúc này khi cô chuẩn bị dùng sức, ánh trăng xấu hổ lộ mặt ra khỏi đằng sau tầng mây, ánh trăng màu trắng chiếu xuống.

Chiều cao của đối phương cao hơn cô nửa cái đầu, Nguyễn Dao không thể không ngẩng đầu nhìn qua, sau đó đối mặt với một đôi mắt hoa đào hút hồn người khác.

Tần Lãng nhíu mày: “Hửm?”

Nguyễn Dao: “!!!”

Giọng Tần Lãng khàn khàn: “Ngoan, buông tay.”

Nguyễn Dao: “!!!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận