Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 262. Tại sao phải phản kháng? 6

Chương 262. Tại sao phải phản kháng? 6


Tần Lãng: “Lấy cho tôi đi, để tôi cầm qua đó.”

Lâm Thu Cúc gật đầu, vội vã bỏ đồ ăn vào trong hộp nhôm.

Hồng Thắng Nam đi ra: “Đồng chí Tần, nhờ anh nói với em họ, gia đình chúng tôi đều luôn bên cạnh em ấy, nếu em ấy có gì cần thì cứ nói.”

Tần Lãng: “Được.”

Nhìn thấy Tần Lãng muốn đi lên xe, Ôn Bảo Châu vội vàng nói: “Đồng chí Tần, tôi có thể đi cùng anh không?”

Mặc dù hiện tại tay chân của cô ấy đã rất đau nhức, một đêm không ngủ khiến đầu đau muốn nổ tung, nhưng không thể nhìn thấy Nguyễn Dao không xảy ra chuyện gì, cô ấy không có cách nào an tâm.

Tần Lãng: “Cùng đi lên xe đi.”

Ôn Bảo Châu nghe vậy, vội vàng chạy chậm theo phía sau anh lên xe.

Đợi đến lúc lên xe mới phát hiện, cô ấy còn chưa đánh răng, chưa rửa mặt, đầu tóc rối như ổ gà.

Chỉ cần lái xe hơn nửa tiếng đồng hồ đã đến Cục công an ở trên trấn.

Đôi chân dài của Tần Lãng bước xuống xe, vừa đến cửa liền nói: “Tôi muốn gặp đồng chí Nguyễn, Nguyễn Dao.”

Trên người Tần Lãng mặc một chiếc áo bành tô màu đen, thân hình cao to, hai đầu lông mày lạnh như băng, đứng ở cửa, khiến người khác có cảm giác như đang đối mặt với sức nặng của núi Thái Sơn đang đè xuống đầu.

Đôi mắt của Lục Vĩ quét xuống đánh giá anh, chỉ cảm thấy khí chất của anh rất phi phàm, lúc này cũng không dám kiêu ngạo: “Anh là gì của cô ấy?”

Môi mỏng của Tần Lãng hé mở: “Người yêu.”

Lục Vĩ: “...”

Ôn Bảo Châu: “...”

Lục Vĩ bị nghẹn một lúc, mắt trừng lớn: “Không thể nào, hôm qua đồng chí Nguyễn nói cô ấy không có người yêu!”

Một cô gái xinh đẹp như Nguyễn Dao, lần đầu tiên anh ta gặp, nếu không phải là không đúng thời điểm, anh ta tuyệt đối phải bắt được về tay, lấy cô về làm vợ.

Có điều anh ta cũng biết lãnh đạo phía trên muốn đối phó với cô, cho nên không dám ra tay làm bừa.

“Bây giờ không phải là có rồi sao, không tin anh đi hỏi cô ấy.”

Anh cười cười, khóe miệng khẽ nhếch lên, vì vốn anh có ngũ quan anh tuấn, kiên định san bằng một vòng khí chất lười biếng.

Lục Vĩ vẫn cảm thấy mình lớn lên rất đẹp trai, nhưng đứng ở trước mặt Tần Lãng vẫn có chút nhụt chí: “Không cần biết anh có phải người yêu của cô ấy hay không, trước mắt đồng chí Nguyễn đang bị điều tra, không thể gặp người khác!”

Cặp mắt đào hoa của Tần Lãng khẽ híp lại: “Không thể gặp người khác? Xin hỏi cô ấy phạm tội lớn gì mà không thể tha? Tội danh là gì? Khi nào thì xử phạt? Đồng chí công an này hãy trả lời thật cẩn thận những câu hỏi của tôi, mỗi lời anh nói đều phải chịu trách nhiệm pháp luật."

Lục Vĩ đứng ở phía sau bàn, tức đến đau răng.

Nếu là người bình thường, nghe anh ta nói như vậy đã bị lừa rồi, nhưng có thể nhìn ra người trước mặt này không dễ lừa gạt.

“Đợi một chút, tôi vào trong hỏi đồng chí Nguyễn xem có muốn gặp anh hay không.”

Sau một buổi tối Nguyễn Dao cũng nhắm mắt lại, có điều không phải là cô lo lắng hay sợ hãi, mà do phòng tạm giam quá lạnh.

Có điều nghĩ cả một buổi tối, cuối cùng cô cũng nghĩ ra một con đường.

Lúc trước cô cảm thấy đối phương đang hướng về cô, nhưng hôm qua sau khi cô tới Cục công an, ngoại trừ làm biên bản và bị đe dọa vài câu, sau đó bọn họ không làm gì cô nữa.

Ăn uống đều có, tuy rằng đồ ăn đều lạnh lẽo, nhưng rõ ràng đối phương không có ý tra tấn cô.

Bọn họ cũng không có hình phạt nghiêm khắc bức cung, chỉ là giam cô lại, cũng không để cô liên lạc với bên ngoài, giống như bọn họ đang chờ đợi điều gì đó.

Về phần chờ đợi điều gì, cô vẫn không nghĩ ra được.

Đúng lúc này, cửa sắt ở phòng tạm giam bị đẩy ra “két két” một tiếng.

Lục Vĩ bước vào, đôi mắt rơi trên khuôn mặt trái xoan trắng nõn của cô: “Đồng chí Nguyễn, bên ngoài có người tự xưng là người yêu của cô, có cần tôi đuổi anh ta đi thay cô không?”

Người yêu của cô?

Nguyễn Dao ngẩn người, trong đầu vô thức hiện lên bóng dáng của Tần Lãng, mi mắt cô khẽ run một cái.

Thấy Nguyễn Dao không lên tiếng, Lục Vĩ cười lưu manh: “Được rồi, tôi đuổi người đi thay cô.”

Nói xong anh ta xoay người muốn đi.

Nguyễn Dao đứng lên: “Không nhọc anh tốn công, nếu là người yêu của tôi, đương nhiên là tôi phải đích thân đi gặp.”

Ánh mắt Lục Vĩ hung ác: “Không phải ngày hôm qua cô nói cô không có người yêu à? Cô làm giả lời khai hả?”

Nguyễn Dao cong môi cười: “Ngày hôm qua đúng thật là không có, bây giờ không phải có rồi sao?”

“...”

Lục Vĩ suýt nữa thì không thở nổi, lời nói của hai người này giống nhau y như đúc.

Không biết xấu hổ như nhau!

Nguyễn Dao được đưa đến phòng thẩm vấn, đợi một lúc, cửa phòng thẩm vấn lại được mở ra một lần nữa, một bóng người cao to bước vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận