Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 240. Sét đánh giữa trời quang 3

Chương 240. Sét đánh giữa trời quang 3


Nhưng chính cô đã đề cử Đinh Văn Lâm ngồi lên vị trí kế toán, ngay từ đầu Phương Chí Hành cũng vì cô mới bị mất công việc kế toán, nếu như năm tới có người ép Đinh Văn Lâm, không bảo đảm được rằng cậu ấy sẽ không vì không thể chịu đựng nổi mà nói ra.

Tần Lãng: “Bây giờ mang chiếc đồng hồ này trả lại cho cậu ấy, nếu như cô không có tiền mua đồng hồ mới, tôi... có thể cho cô mượn.”

Nguyễn Dao lắc đầu: “Tôi có tiền, nhưng tôi không có phiếu.”

“Tôi có, tạm thời tôi cũng không dùng đến, có thể cho cô.”

Lúc này Nguyễn Dao mơ hồ cảm thấy hình như không được bình thường cho lắm, nghiêng đầu hoài nghi nhìn anh: “Đồng chí Tần, anh, tại sao lại tốt với tôi vậy?”

Cặp mắt đào hoa của Tần Lãng nhìn cô, chậm rãi nói: “Có thể là để chứng minh tôi không phải là người keo kiệt.”

Nguyễn Dao: “...”

Quả nhiên là người keo kiệt, mang thù đến bây giờ.

Trong lòng cô khẽ hừ một tiếng, sau đó mở cửa xe chạy về phía sân trong, thừa dịp không có người khác qua đây đem đồng hồ trả lại cho Đinh Văn Lâm.

Đinh Văn Lâm bị cô làm cho ngây người, còn tưởng rằng cô không cho mình tiếp tục làm công việc kế toán nữa, cho đến khi Nguyễn Dao bảo đảm là cô không có ý đó, lúc này cậu mới cầm đồng hồ lại, sau đó quay về phòng cầm 50 đồng đưa cho Nguyễn Dao.

Thẩm Văn Thiến từ trong nhà đi ra, vừa hay nhìn thấy bóng lưng của Nguyễn Dao đang đi ra: “Nguyễn Dao quay lại làm gì vậy?”

Đinh Văn Lâm bỏ chiếc đồng hồ vào trong túi, lắc đầu: “Không có gì, có thể là quên mang đồ gì đó.”

Thẩm Văn Thiến cũng không quá để ý, trong lòng nghĩ anh trai của cô ta thật sự là không có hy vọng rồi.

Tuy rằng anh trai của cô ta rất đẹp trai, chỉ là khi so với đồng chí Tần, dường như vẫn kém hơn một chút, huống chi anh trai của cô ta không có xe Jeep.

Thua rồi, thua rồi, thua thảm hại rồi.

Ở Taratu không có cửa hàng bách hóa, muốn mua đồng hồ thì chỉ còn cách lên thị trấn mua, huống chi hiện tại giáo sư Cố vẫn đang đợi bọn họ ở nhà, cho nên để lúc khác mua đồng hồ sau vậy.

Vốn nghĩ rằng đi nửa đường tuyết sẽ rơi, không ngờ vận số của bọn họ rất tốt, một đường về đến huyện thành tuyết đều không rơi.

Lúc xuống xe, Nguyễn Dao nói: “Vận số của chúng ta thật tốt, đường về tuyết không rơi.”

“Ừ.”

Tần Lãng đứng ở phía sau cô đáp lại một tiếng, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười như có như không.

Vốn là tuyết sẽ không rơi.

Giáo sư Cố nghe thấy tiếng động liền chạy ra ngoài, chao ôi một tiếng: “Cuối cùng hai đứa cũng tới rồi, bà đã nhắc đến nhắc đi mấy lần rồi.”

Nguyễn Dao khoác tay giáo sư Cố: “Mới có hơn hai tháng không gặp, nhìn bà lại trẻ ra rất nhiều, chúng ta đi ra ngoài, nói không chừng người khác còn cho rằng chúng ta là chị em đấy ạ.”

Giáo sư Cố cười đến không giấu được những nếp nhăn ở đuôi mắt: “Đứa nhỏ này, miệng còn ngọt hơn cả mật ong, bà đã là bà già rồi, làm sao có thể là chị em với cháu được chứ.”

Nguyễn Dao cười nói: “Giáo sư Cố không già chút nào, lúc cháu đến tầm sáu mươi mấy tuổi, có thể trẻ được như giáo sư Cố, chắc chắn cháu sẽ vui đến nỗi mỗi ngày đều ăn hơn hai bát cơm.”

Giáo sư Cố bị cô chọc cho cười ha ha: “Không cần phải đợi đến lúc sáu mươi mấy tuổi mới ăn hơn hai bát cơm, đợi lát nữa cháu muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.”

Nói xong bà vui vẻ kéo Nguyễn Dao vào trong nhà, hoàn toàn quên mất phía sau còn có một đứa cháu ngoại.

Tần Lãng gãi gãi làn da ở dưới mắt, sau đó xách túi du lịch của mình và Nguyễn Dao đi theo sau.

Trong nhà đang mở tivi, tất cả mọi người vừa đang gói sủi cảo, vừa xem tivi đang nói.

Nguyễn Dao vừa bước vào đã nhìn thấy mọi người ở trong nhà, ngoại trừ Cố Việt Trạch và Lâu Tuấn Lỗi, thì những người khác cô đều không quen.

Giáo sư Cố kéo tay Nguyễn Dao giới thiệu: “Đây là Nguyễn Dao, bà đã từng nhắc qua với mọi người, mọi người không được bắt nạt Nguyễn Dao, nếu không bà sẽ không tha thứ cho đâu.”

Bởi vì là đêm 30 Tết, cả nhà ba người con trai của giáo sư Cố đều ở đây.

Giáo sư Cố có sáu cháu nội, lại cộng thêm Tần Lãng là cháu ngoại, kỳ lạ là bọn họ lại xếp Tần Lãng ở bên nội, cho nên dưới cháu trai thứ sáu Cố Việt Trạch, còn có một người em họ mới mười ba tuổi.

Người trong nhà vừa nhìn thấy Nguyễn Dao, mắt đều sáng lên.

Nguyễn Dao mặc một chiếc áo bông màu trắng, trên cổ quấn một chiếc khăn lông cừu màu đỏ làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, giống như một búp bê sứ tinh xảo.

Người đẹp chính là người đẹp, dù có ăn mặc giản dị, vẫn không giấu được sự tao nhã, thảo nào giáo sư Cố lại luôn nhắc tới cô không ngừng.

Ở trong nhà này, chẳng ai là không biết giáo sư Cố thích những người và đồ vật xinh đẹp, có điều đừng nói là giáo sư Cố, người đẹp như thế này, bọn họ nhìn cũng rất thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận