Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 210. Đau đớn khó tả 4

Chương 210. Đau đớn khó tả 4


Hai người trở lại công xã, Nguyễn Dao không làm kinh động mọi người mà trực tiếp đi tìm bí thư Trần.

Bí thư Trần nhìn thấy cô thì sợ hết hồn: “Thanh niên tri thức Nguyễn, cô không sao chứ?”

Nguyễn Dao lắc đầu: “Tôi không sao, chỉ là bây giờ tôi phải đi thị trấn một chuyến, làm phiền bí thư Trần cho tôi giấy đi lại.”

Bí thư Trần nhướng mày: “Lúc này cô muốn đi thị trấn làm gì?”

Trước đó ông cũng không biết bên ngoài đã xảy ra những gì, lúc ông ra ngoài thì người cũng đã đi rồi. Nếu ông ở đó, chắc chắn ông sẽ không để mọi chuyện thành ra như vậy.

Nữ thanh niên tri thức Nguyễn Dao này rất có năng lực, chẳng qua người trẻ tuổi vẫn là quá bốc đồng, những người như nhà họ Trương đâu có dễ đắc tội?

Nguyễn Dao thấy ông không vì quyền thế của nhà họ Trương mà không phân biệt phải trái đúng sai để trách cô, cảm thấy mình không nhìn lầm người: “Bí thư Trần, chuyện của tôi và nhà họ Trương chỉ sợ không có cách nào giải quyết cho tốt, tôi chuẩn bị đi thị trấn tìm người hỗ trợ, nếu người hà họ Trương tới hỏi, bí thư Trần cứ nói thật là được.”

Bí thư Trần thở dài nói: “Thanh niên tri thức Nguyễn, tôi biết chuyện này không phải lỗi của cô, chỉ là chuyện trên đời không phải chỉ nhìn ai đúng ai sai, có đôi khi phải cúi đầu thì vẫn nên cúi đầu.”

Hôm nay Nguyễn Dao đánh Trương Tiếu Thúy trước mặt mọi người, Nhà họ Trương chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, cả nhà bọn họ đều làm lãnh đạo trấn trên, mạng giao thiệp rất rộng, Nguyễn Dao đối nghịch với bọn họ, đó chính là lấy trứng chọi đá.

Đến lúc đó một bí thư công xã nho nhỏ như ông cho dù muốn bảo vệ cô thì cũng là có lòng mà không có sức.

Nguyễn Dao gật đầu: “Tôi biết bí thư Trần là vì muốn tốt cho tôi, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

Bí thư Trần thấy chủ ý của cô đã định, cũng không khuyên bảo nữa, viết xong giấy đi lại rồi đưa cho cô.

Nguyễn Dao cầm giấy đi lại, trở về nhà trọ thu dọn đồ đạc, sau đó ngồi xe ngựa của chú Chung đi trấn trên.

Vận may của cô không tệ lắm, trên đường đi không gặp phải Trương Tiếu Thúy.

Nhưng chú Chung còn lo lắng hơn cô, một khuôn mặt già nua căng thẳng, đặc biệt là khi đến trến trên vẫn luôn nhìn xung quanh, giống như đang làm công tác ngầm vậy.

Khi cô lên xe đến thị trấn, từ cửa sổ cô nhìn thấy chú Chung thở phào nhẹ nhõm.

Ngồi xe hơn một tiếng đồng hồ đến thị trấn, Nguyễn Dao xuống xe rồi đến nhà hàng quốc doanh ăn bát mì, sau đó đi thẳng đến tòa soạn.

Bác bảo vệ tòa soạn nhìn một cái liền nhận ra cô: “Đồng chí Nguyễn, lần này cô lại tới tìm phóng viên Từ sao?”

Nguyễn Dao gật đầu: “Phiền bác đi vào nói giúp cháu một tiếng, cháu có việc gấp phải tìm phóng viên Từ.”

Bác thấy cô nhíu mày, cũng không dám trì hoãn, liền vội vàng đi vào tìm đồng chí phóng viên Từ.

Chẳng bao lâu phóng viên Từ nở nụ cười đi ra: “Đồng chí Nguyễn, sao cô lại đến đây? Hôm qua tôi mới nói chuyện với tổng biên tập về công xã của các cô.”

Lần trước anh ta đến công xã Thiết Nhân làm phỏng vấn phản ứng rất tốt, anh ta được tổng biên tập khen ngợi vài lần, còn vì thế mà được tăng lương, bởi vậy trong lòng anh ta coi Nguyễn Dao là quý nhân.

Nguyễn Dao lại không nhếch môi tươi cười như bình thường: “Phóng viên Từ, lần này tôi tới đây là nhờ anh giúp một việc.”

Phóng viên từ nhìn dáng vẻ của cô, trong lòng rùng mình: “Đồng chí Nguyễn gặp phải chuyện gì sao? Đi thôi, chúng ta vào trong nói.”

Những người khác có lẽ sẽ sợ rắc rối, nhưng bọn họ là phóng viên đương nhiên là thích rắc rối, nếu không có rắc rối thì đưa tin từ đâu?

Phóng viên Từ đưa Nguyễn Dao đến phòng họp, lúc này Nguyễn Dao mới nói một lượt chuyện vừa xảy ra, nói đến cuối hốc mắt cô đều đỏ lên.

“. . . Phóng viên Từ, bây giờ chúng ta đều là xã hội mới, cách đây không lâu chúng ta còn tuyên truyền muốn phá bỏ thói hôn nhân xấu như nuôi con dâu từ nhỏ. Không nghĩ tới một chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ như tôi lại bị người ta ép buộc kết hôn, tôi vừa khiếp sợ, vừa phẫn nộ lại vừa luống cuống, dù sao thì cả nhà bọn họ đều là lãnh đạo, muốn đối phó với một cán bộ đội sản xuất nho nhỏ như tôi thực sự là quá dễ dàng, nhưng muốn tôi gả cho con trai nhà họ Trương, tôi thà chết còn hơn!”

“Quay về tôi liền treo cổ trước cửa nhà bọn họ!”

Phóng viên Từ: “…”

“Đồng chí Nguyễn, đồng chí đừng kích động, tòa soạn chúng tôi tuyệt đối sẽ không để họ ép buộc bắt nạt cô, nhất định phải vạch trần những cán bộ ỷ thế hiếp người, đăng lên báo để mọi người biết bộ mặt xấu xí của bọn họ! Vừa rồi cô nói đồng chí Trương Tiếu Thúy gả đến thị trấn, cô có biết đơn vị của cô ấy không?”

Nguyễn Dao lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng tôi biết đơn vị của chồng cô ấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận