Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 239. Sét đánh giữa trời quang 2

Chương 239. Sét đánh giữa trời quang 2


Nguyễn Dao thầm chửi người đàn ông này ở trong lòng một tiếng, giải thích: “Mọi người đã hiểu lầm rồi, tôi và đồng chí Tần không phải là quan hệ người yêu, là giáo sư Cố đã bảo anh ta chạy qua đây.”

Ngụ ý chính là cô và người đàn ông chó này không có quan hệ bất chính.

Nhưng hiển nhiên là mọi người đều không tin những lời cô nói.

Thẩm Văn Thiến hoài nghi nhìn cô: “Vậy cô có đến nhà bà ngoại đồng chí Tần đón Tết không?”

Nguyễn Dao lắc đầu: “Không đi.” Chạy đến nhà người khác đón Tết vậy thì quá phiền người ta rồi, cô vẫn nên ở lại điểm thanh niên trí thức thì hơn.

Giọng nói của Tần Lãng miễn cưỡng: “Bà ngoại đã chuẩn bị một bàn đồ ăn toàn những món cô thích, bà còn dọn dẹp phòng khách xong rồi, bà nói đêm nay muốn thức đêm cùng cô sau đó phát lì xì cho cô, nếu như cô không muốn đi, vậy tôi sẽ quay về nói với bà ngoại một tiếng vậy.”

Nghe thấy những lời này, trong lòng Nguyễn Dao dâng lên cảm giác rất áy náy.

Giáo sư Cố thích cô như vậy, mấy lần gặp phiền phức trước đó, bà cũng không chùn bước mà giúp đỡ cô, cưng chiều cô giống như cưng chiều một người đứa nhỏ trong nhà, nghĩ đến việc giáo sư Cố sẽ thấy thất vọng vì cô không đến, trong lòng cô lập tức thấy bứt rứt vô cùng.

“Đợi đã.”

Tần Lãng dừng bước chân quay đầu lại, âm cuối kéo dài: “Hử?”

“Hay… hay là tôi trở về cùng anh đi.”

Tần Lãng vẫn giữ bộ dáng đó, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Được, vậy tôi đợi cô ở bên ngoài.”

Nói xong anh xoay người đi ra ngoài, ánh nắng mặt trời của mùa đông chiếutrên người anh, khóe miệng anh nâng lên một đường cong như có như không.

Nguyễn Dao đưa cái xẻng cho Ôn Bảo Châu: “Mọi người hầm móng heo trong khoảng một giờ, nếu như muốn ăn mềm, nhừ một chút, vậy có thể hầm lâu hơn một tí, những thứ khác mọi người cũng đã biết làm rồi, vậy tôi đi đây.”

Ôn Bảo Châu sững sờ nhận lấy cái xẻng, lần nữa hỏi vấn đề đã hỏi trước đó: “Nguyễn Dao, hai người như thế này thật sự không phải là người yêu sao?”

Ánh mắt của ba người khác cũng như nhựa cao su dính chặt trên mặt Nguyễn Dao.

“Thật sự không phải!”

Nói xong cô chạy trối chết đi thu dọn đồ đạc.

Bên ngoài điểm thanh niên trí thức, xe Jeep vừa chạy đến Đội sản xuất đã thu hút được sự chú ý của mọi người, trẻ con cùng người lớn đều chạy qua đây xem.

Một người phụ nữ có lá gan tương đối lớn lại gần hỏi một tiếng: “Ôi đồng chí, chiếc xe này hẳn là rất đắt nhỉ, là của cậu sao?”

“Không phải.”

Nhớ đến lúc trước anh nói đến đón Nguyễn Dao, người phụ nữ lại hỏi: “Phó trưởng xưởng Nguyễn về nhà cùng cậu sao? Hai người là người yêu hả?”

Khóe miệng của Tần Lãng cong lên: “Cô ấy đang thu dọn đồ đạc.”

Đợi đến khi Nguyễn Dao đi ra, mọi người nhìn cô rất giống một cô dâu chuẩn bị về nhà chồng, họ ồn ào, che miệng cười trộm, tưng bừng náo nhiệt.

Vẫn là người phụ nữ kia lên tiếng: “Phó trưởng xưởng Nguyễn, cô về nhà ăn Tết cùng người yêu đó hả, cũng đã gặp phụ huynh rồi, năm nay có phải sẽ được uống rượu mừng của hai người, phải không?”

Nguyễn Dao đang muốn giải thích, thì thấy Tần Lãng thò nửa cái đầu ra ngoài cửa sổ xe: “Nhìn sắc trời đợi một lúc nữa chắc sẽ có tuyết rơi, chúng ta mau đi thôi.”

Đúng thật là trời gió tuyết lái xe không an toàn, Nguyễn Dao vừa nghe thấy lời này, cũng không đoái hoài tới việc phải giải thích với mọi người, vội vàng mở cửa xe leo lên.

Ai ngờ vẫn chưa ngồi vững mông, thì thấy ánh mắt của Tần Lãng rơi trên cổ tay cô: “Đây là chiếc đồng hồ rẻ tiền mua cùng nam thanh niên trí thức kia sao?”

Nguyễn Dao còn tưởng anh đang nhìn cái gì, hóa ra là đồng hồ, gật đầu nói: “Đúng vậy, chỉ có năm mươi tệ.”

Vừa nói xong, Tần Lãng bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: “Đồng chí Nguyễn, cô có từng nghĩ là nếu như bị người khác biết, cô có thể sẽ bị người khác tố cáo là đứng ở giữa kiếm lời riêng không?”

Nguyễn Dao: “Cũng có nghĩ tới, nhưng người biết việc này chỉ có ba người là tôi, anh và thanh niên trí thức Đinh, thanh niên trí thức Đinh chắc chắn sẽ không nói ra, bằng không thì cậu ấy với tôi cũng cùng một giuộc, hơn nữa tôi cũng không làm như vậy, tôi đưa tiền cho cậu ấy.”

Tần Lãng: “Thế giới vạn vật không có gì là cố định không thể thay đổi, nếu như một ngày nào đó thanh niên trí thức Đinh vì lợi ích của cậu ta mà khai cô ra thì sao?”

Nghe vậy, Nguyễn Dao dừng lại.

Tuy rằng khả năng này xảy ra là rất nhỏ, nhưng cũng không phải là không thể, vấn đề tính chất chuyện này của Đinh Văn Lâm không giống với người nhà họ Lâm, nhà họ Lâm tặng cô xe là để cảm ơn, cô không phải là đồng chí công an, không có tham gia vào vụ án, cho nên đối với việc đứng giữa kiếm lời riêng không có liên quan gì tới cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận