Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 77. Tỏ tình 5

Chương 77. Tỏ tình 5


Đội trưởng Hồ nghe được câu cuối cùng quả nhiên động lòng: "Chủ nhiệm Nguyễn nói rất có lý, như vậy đi, cô đi cùng tôi đến công xã một chuyến."

Lần trước ông viết về việc thiết lập điểm thanh niên tri thức vào báo cáo, thư ký Trần đã khen ngợi ông trước công chúng.

Lần này nếu ông có thể đi trước người khác, dù cho không được thăng chức nhưng danh hiệu phần tử tích cực cuối năm chắc chắn chạy không thoát.

Nguyễn Dao gật đầu: "Được."

Đội trưởng Hồ đi nói với đội phó một tiếng, sau đó vội vàng chạy xe ngựa đi cùng với Nguyễn Dao, hai người nhanh chóng đến công xã.

Thư ký Trần nhìn thấy hai người tới, giật mình cười nói: "Thanh niên tri thức Nguyễn, cô tới đúng lúc lắm, đại hội khen thưởng huyện chúng ta đi mấy ngày trước lên báo này, cô mau tới xem một chút."

Bây giờ thư ký Trần thật sự càng nhìn càng hài lòng với thanh niên tri thức Nguyễn Dao này, lần này là Nguyễn Dao được đánh giá là phần tử tiên tiến, nhưng lại tăng rất nhiều thể diện cho ông.

Mấy thư ký xã khác cũng không biết hâm mộ ông bao nhiêu.

Nguyễn Dao đi tới nhìn lướt qua: "Thư ký Trần rất ăn ảnh, bức ảnh này nhìn qua cũng rất có tinh thần."

Thư ký Trần được khen thì ha ha cười to: "Nói đến thì đây vẫn là hưởng ánh sáng của thanh niên tri thức Nguyễn."

Nếu không thì ông cũng không có cơ hội lên báo, càng không có cơ hội được lãnh đạo huyện trực tiếp khen ngợi.

Nguyễn Dao cười nói: "Tục ngữ nói dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, có thư ký Trần anh minh như vậy lãnh đạo, chúng tôi đương nhiên sẽ không kém được."

Nghe vậy, trên mặt thư ký Trần cười như nở hoa.

Từ xưa đến nay, mị lực của rắm cầu vồng(*) không ai có thể ngăn cản, không một ai.

(*) Rắm cầu vồng: Là cụm từ thông dụng trên internet, phổ biến vào năm 2017. Có nghĩa là người hâm mộ ca ngợi thần tượng của mình, toàn thân là bảo vật, tất cả đều là ưu điểm. Nghĩa đen là ngay cả cái rắm của thần tượng cũng có thể xuất nó thành cầu vồng mà không hề thay đổi màu sắc.

Đội trưởng Hồ cũng lại gần xem báo, ông trừng mắt to như mắt trâu, nhìn trên báo hồi lâu mới nhìn thấy thư ký Trần ở góc trên.

Chỉ là khuôn mặt kia mơ hồ đến mức đoán chừng mẹ ruột của thư ký sống lại cũng không nhận ra, thanh niên tri thức Nguyễn làm sao mà nhìn ra rất có tinh thần được vậy?

Nguyễn Dao không để ý đến biểu cảm của đội trưởng Hồ, nói ngắn gọn mục đích tới đây: "Thư ký Trần, tôi thấy có chuyện này không lớn cũng không nhỏ, nếu không chỉnh đốn nếp sống tụ tập ẩu đả này, sau này các xã viên khác cũng có thể bắt chước, truyền ra ngoài cũng không tốt đối với danh tiếng của công xã chúng ta."

Thư ký Trần cầm lấy cái chén men trên bàn uống một ngụm trà, cũng không lập tức tỏ thái độ: "Theo ý của thanh niên tri thức Nguyễn, chẳng lẽ chúng ta còn phải đến cục công an báo cáo để bọn họ đến bắt người sao?"

Chuyện mà náo loạn đến cục công an, lãnh đạo phía trên sớm muộn cũng sẽ biết, thư ký Trần cũng không cho rằng đây là chuyện tốt.

Nguyễn Dao lắc đầu: "Đương nhiên không cần, chuyện như vậy cần gì náo loạn đến cục công an, không phải công xã chúng ta có đoàn công tác dân sự sao? Để đoàn công tác dân sự bắt những người tụ tập ẩu đả lại, tìm một chỗ nhốt vài ngày rồi thả về. Cứ như vậy thì không cần náo loạn ra bên ngoài, lại còn có thể dạy cho bọn họ một bài học, những xã viên khác thấy chắc chắn cũng sẽ tém lại. Nếu công xã chỉnh đốn tốt, thư ký Trần nói chuyện ở công xã sẽ càng uy tín hơn."

Đôi mắt của thư ký Trần sáng lên, ý tưởng này không tệ.

Nhưng chưa kịp mở miệng, bên ngoài đã có tiếng phanh xe đạp.

Mấy người quay lại nhìn thấy bí thư Tiểu Trương cầm văn kiện đi vào.

Bí thư Tiểu Trương không ngờ lại gặp Nguyễn Dao ở công xã bên này, gương mặt trắng nõn lại biến thành tôm đỏ: "Nguyễn, thanh niên tri thức Nguyễn, cô cũng ở đây à?"

Nguyễn Dao nhe răng cười nói: "Xin chào bí thư Tiểu Trương, tôi và đội trưởng Hồ của đội sản xuất của chúng tôi tới đây có chuyện báo cáo với thư ký Trần."

Đội trưởng Hồ thấy cô nói chuyện còn kèm theo tên của mình, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Xem ra đi chuyến này không uổng công, ngay lập tức có cảm giác tồn tại trước mặt hai cán bộ.

Bí thư Tiểu Trương đối mặt với nụ cười rạng rỡ của Nguyễn Dao, trái tim nhảy “thình thịch” không ngừng: "Báo, báo cáo cái gì?"

Đầu óc thư ký Trần chợt lóe sáng, lập tức nói chuyện này cho bí thư Tiểu Trương: "Bí thư Tiểu Trương, cậu có kiến thức rộng rãi, cậu cảm thấy đề nghị này của thanh niên tri thức Nguyễn như thế nào?"

Dù bí thư Tiểu Trương chỉ là một bí thư nhỏ chạy việc vặt, nhưng gia đình cậu không hề đơn giản, cha mẹ đều là cán bộ, cậu ấy ở chính quyền thị trấn cũng là để rèn luyện, chờ đủ tư cách, nói không chừng ngày nào đó sẽ lên chức.

Vì vậy, người có gia đình như cậu ấy đi ra ngoài, cộng thêm lại là người của chính phủ, thư ký Trần cảm thấy nếu cấp trên có phong phanh gì thì chắc chắn cậu biết nhiều hơn mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận