Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 163. Dê đầu đàn 2

Chương 163. Dê đầu đàn 2


Bà ta vẫn muốn tìm một khẩu hiệu tuyên truyền đột phá lý tưởng "Phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời", nhưng không biết nên tuyên truyền như thế nào, lúc này nhìn thấy sách minh họa, đột nhiên trong lòng bà ta có ý tưởng.

Nghĩ vậy, bà ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Lãng: "Kỹ sư Lãng, người bạn gửi sách minh họa này cho cậu là ai vậy? Cậu có thể giúp thím hỏi đối phương một chút không, nếu căn cứ dầu mỏ muốn vẽ tranh kiểu phong cách này thì cần thủ tục gì?"

"Đây là đồng chí của đội sản xuất Taratu bên kia gửi cho tôi, sách minh họa hẳn là cô ấy phụ trách, con về việc yêu cầu thủ tục gì thì tôi phải viết thư hỏi cô ấy mới biết được."

Tần Lãng không nghĩ tới một quyển sách minh họa thế mà có thể khiến cho Giang Xuân Hoa tán thưởng như vậy.

Anh mở ra sách minh họa, phát hiện nét vẽ bên trong hoàn toàn không giống bình thường.

Giang Xuân Hoa gật đầu: "Được được, vậy làm phiền cậu hỏi giúp thím một tiếng, chốc nữa thím làm đồ ăn ngon cho cậu!"

Giang Xuân Hoa đi rồi, Lâu Tuấn Lỗi mới chậm chạp lấy lại tinh thần: "Lãng à, anh thật xảo trá! Vừa rồi còn nói tôi không quen biết đối phương, người gửi đồ vật cho anh chính là đồng chí Nguyễn đi cùng xe lửa với chúng ta mà đúng không?"

Tần Lãng không tỏ ý kiến.

Lâu Tuấn Lỗi nhìn anh thế này thì nghĩ là anh ngầm thừa nhận, nháy mắt rồi nói: "Lãng à, anh nói thật đi, có phải hai người là người yêu không?"

Lần trước anh nhờ cậu cho đồng chí Nguyễn mượn sách, lần này đồng chí Nguyễn gửi sách minh họa cho anh.

Hai người có qua có lại, đây không phải người yêu thì là cái gì?

Môi mỏng của Tần Lãng giật giật: "Không phải."

Nói xong anh không hề phản ứng lại Lâu Tuấn Lỗi nữa , mở phong bì lấy lá thư ra đọc.

Cũng giống như lần trước, giấy viết thư vẫn như cũ, nó được xếp thành một con chim, nhưng so sánh với lần trước, bức thư lần này trông không được “sạch sẽ” lắm, trên thư có mấy chỗ bị gạch xóa.

Cho dù gạch xóa, nhưng gạch xóa thật sự rất qua loa, nhìn kỹ có thể nhìn ra phía trên viết cái gì.

Thí dụ như câu này, trên đó viết "Tôi đã mua một cái đồng hồ của thanh niên tri thức Đinh ở chỗ thanh niên tri thức chúng tôi, bởi vì tôi giúp đỡ cậu ấy, ban đầu cậu ấy muốn làm quà tạ lễ cảm ơn tôi, nhưng tôi không phải loại người lợi dụng người khác, cuối cùng bỏ ra năm mươi tệ mua của cậu ấy, nhưng không biết vì cái gì, lời này lại bị gạch mất.

Tần Lãng suy nghĩ cả buổi nhưng vẫn không nghĩ ra tại sao cô phải gạch bỏ những lời này.

Sau khi ăn hết khoai sọ, anh xoa xoa tay, lấy ra giấy bắt đầu viết thư hồi âm.

Ngoại trừ hồi âm, trong thư anh còn hỏi vấn đề mà Giang Xuân Hoa đã nhờ anh hỏi, ở cuối thư, đưa ra một yêu cầu --

[Đồng chí Nguyễn, lần trước tôi nghe bà ngoại nói cô làm khô heo và bánh bích quy rất ngon, không biết có thể làm phiền cô làm giúp tôi hai cân gửi tới đây được không?]

Trước khi dán phong thư lại, anh nhét vào bên trong vài phong tem và lương phiếu, cùng với hai tấm đại đoàn kết.

Lâu Tuấn Lỗi nằm trên giường gỗ của mình, ánh mắt một mực chú ý đến nhất cử nhất động của Tần Lãng, thấy Tần Lãng nhét phiếu và tiền, trong lòng càng thêm chắc chắn.

Nhất định là Tần Lãng đang yêu đương!

Nếu không phải người yêu, anh gửi cho đồng chí Nguyễn mấy thứ này làm gì?

Thế mà còn lừa cậu không phải, thật xảo trá!

Xem ra cậu phải nghĩ một biện pháp buộc anh thừa nhận mới được.

**

Nguyễn Dao không biết chuyện đã xảy ra ở căn cứ dầu mỏ, sau khi trở lại đội sản xuất, cô dùng thời gian một ngày để viết phương án.

Thế nhưng cô không lập tức mang đến cho chủ nhiệm Hồ.

Căn cứ theo kinh nghiệm đời trước của cô làm Bên A, nếu phương án làm quá nhanh, đối phương sẽ cảm thấy cô không dụng tâm.

Thừa dịp thời gian này, cô lại viết đơn xin nhập Đảng.

Đám người Ôn Bảo Châu biết cô được đề cử nhập đảng, đều cực kỳ hâm mộ.

Nhất là hai người Lâm Ngọc và Thẩm Văn Thiến, vừa hâm mộ vừa tự ti.

Bây giờ toàn bộ thanh niên tri thức chỉ còn hai người bọn họ là phải xuống ruộng làm việc, những người khác đều đã ngồi văn phòng hết rồi.

Ban đêm lúc cơm nước xong, Nguyễn Dao nói với hai người bọn họ chuyện muốn thành lập đội ngũ thủ công nghệ nữ giới: "Tôi đã xin chủ nhiệm Hồ, đến lúc đó chỉ có hai người là tôi và Ôn Bảo Châu hẳn là sẽ lo liệu không hết vì quá nhiều việc, cho nên tôi muốn tuyển hai người làm trợ lý tạm thời, hai người các cô có hứng thú không?"

Hai người Lâm Ngọc và Thẩm Văn Thiến đồng thời ngơ ngẩn: "Trợ lý tạm thời là gì?"

Các cô đã nghe nói về công nhân tạm thời, nhưng trợ lý tạm thời là cái gì cơ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận