Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 318. Làm tình nhân bí mật của em 1

Chương 318. Làm tình nhân bí mật của em 1


Khương Tuyết bị dọa sợ, bức thư ở trong tay rơi xuống đất.

“Đồng, đồng chí Tần, tôi không có bôi nhọ đồng chí Nguyễn, là do chính miệng em gái của cô ấy nói, anh đọc bức thư sẽ biết.”

Thấy Tần Lãng che chở cho Nguyễn Dao như vậy, trong lòng Khương Tuyết rất đố kị, nhưng bên cạnh đó cô ta cũng cảm thấy Tần Lãng là đang làm tròn trách nhiệm.

Người đàn ông nên bảo vệ người phụ nữ của mình, hiện tại anh đang bị Nguyễn Dao che mờ mắt, đợi anh nhận ra Nguyễn Dao là một người dễ thay lòng đổi dạ, anh sẽ không thích Nguyễn Dao nữa.

Chờ anh yêu cô ta, anh cũng sẽ bảo vệ cô ta như vậy, nghĩ đến đây, ánh mắt của Khương Tuyết nhìn Tần Lãng lại càng tình cảm dịu dàng như nước.

Ánh mắt Tần Lãng lạnh băng, không đợi cô ta mở miệng, giáo sư Cố đang đứng ở bên cạnh đột nhiên nổi giận: “Coi như là tôi đã nghe rõ rồi, cô không thông qua tổ chức đã lén điều tra thông tin của Nguyễn Dao, ai đã cho cô quyền vậy?”

Khương Tuyết đối diện với đôi mắt sắc bén của giáo sư Cố, cả người khẽ run rẩy: “Không có ai cho cháu quyền cả, chỉ là cháu không đành lòng nhìn đồng chí Tần bị lừa gạt...”

Giáo sư Cố cắt đứt lời đang nói của cô ta: “Cháu trai tôi bị lừa gạt thì liên quan gì đến cô? Cô là một đồng chí nữ thì quan tâm đến cháu trai tôi làm gì? Nếu như cô và người tên là cái gì mà Thanh Thanh Hồng Hồng là bạn bè, vậy thì chắc chắn cô sẽ biết Dao Dao không phải là con của nhà họ Nguyễn, cô cho rằng con bé không cha không mẹ, cũng có thể để cô tùy ý ức hiếp sao?”

“Tôi nói cho cô biết, chỉ cần có tôi ở đây, ai dám ức hiếp Dao Dao, một bạt tai của tôi cũng đủ để cho người đó đổi sang ăn cháo đấy!”

“...”

Khương Tuyết sợ ngây người.

Bà ngoại của Tần Lãng nhìn đoan trang và ưu nhã, không nghĩ tới mở miệng ra lại mạnh mẽ như vậy.

Tần Lãng cũng có chút khiếp sợ, anh biết bà ngoại của mình thích Nguyễn Dao, chỉ là anh không nghĩ tới bà ngoại lại còn điên cuồng hơn cả anh.

Tần Lãng nhặt bức thư ở trên mặt đất lên: “Bà ngoại, không cần phải tức giận với loại người này, chúng ta đi tìm bí thư Trịnh.”

Giáo sư Cố gật đầu: “Cháu nói đúng, lén lút thăm dò điều tra thông tin của đồng chí khác, ai biết được cô ta có lớn mật đến nỗi đến đó làm gián điệp hay không!”

Khương Tuyết trợn to mắt, đôi môi run rẩy: “Cháu không có, sao cháu có thể làm gián điệp chứ.”

Nhưng Tần Lãng và giáo sư Cố lại không nhìn cô ta, xoay người đi thẳng đến ký túc xá.

Khương Tuyết ngẩn người một lúc mới vội vàng đuổi theo, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở: “Xin lỗi đồng chí Tần, tôi sai rồi, tôi không nên lén lút nghe...”

Gián điệp không phải là chuyện nhỏ, một khi bị nghi là gián điệp, vậy thì thật sự là cô ta xong đời rồi.

Tần Lãng cũng không vì lời cầu xin của cô ta mà mềm lòng, trực tiếp tìm đến bí thư Trịnh ở trước mặt.

Rất nhanh, hai vợ chồng Khương Học Hải và Giang Xuân Hoa đã bị gọi đến ký túc xá, Khương Tuyết ở một bên khóc đến hai mắt sưng đỏ, gần như là khóc ngất đi.

Khương Học Hải thấy cháu gái khóc đến nước mắt ướt cả người, vừa khiếp sợ lại lo lắng: “Tiểu Tuyết, cháu làm sao vậy?”

Khương Tuyết nhìn thấy chú hai, giống như người sắp chết chìm nhìn thấy một tấm gỗ nổi, nhào tới nắm lấy cánh tay của ông ấy: “Chú hai mau cứu cháu với, đồng chí Tần nói cháu là gián điệp, cháu không phải, chú mau giải thích với bí thư Trịnh.”

Gián điệp!

Hai người Khương Học Hải và Giang Xuân Hoa nghe thấy vậy, bị dọa cho sắc mặt tái nhợt.

Trong nhà mà có một gián điệp, không chỉ có Khương Tuyết bị hủy, mà toàn bộ nhà họ Khương bọn họ cũng bị hủy, thậm chí cả nhà họ Giang cũng bị liên lụy.

Khương Học Hải hỏi Tần Lãng: “Kỹ sư Lãng, xảy ra chuyện gì vậy?”

Tần Lãng nói: “Không biết là đồng chí Khương xuất phát từ mục đích gì, tự ý thăm dò thông tin của đồng chí Nguyễn, còn kiếm chuyện không có bằng chứng bôi nhọ danh tiếng của đồng chí Nguyễn, vì muốn an toàn cho cả căn cứ, tôi chỉ có thể báo hết những sự việc này cho bí thư Trịnh.”

Trên trán Khương Học Hải nổi đầy gân xanh: “Tiểu Tuyết, tại sao cháu lại phải thăm dò chuyện của đồng chí Nguyễn.”

Ra vào căn cứ đều rất nghiêm ngặt, tất cả thư tín gửi đến gửi đi cũng được kiểm tra rất kỹ, quy định trong văn bản rất rõ ràng, về việc lén lút điều tra thăm dò đồng chí khác lại càng không thể xảy ra.

Ngày đầu tiên Khương Tuyết đến căn cứ, hai vợ chồng bọn họ đã từng dặn cô ta, sau đó cô ta tiến vào bộ phận văn nghệ, chắc chắn lãnh đạo của bộ phận văn nghệ cũng đã nói qua việc này, vậy tại sao cô ta biết rõ rồi mà còn cố phạm phải?

Đôi môi Khương Tuyết run rẩy: “Chú hai, cháu thật sự không phải gián điệp, cháu thăm dò đồng chí Nguyễn là bởi vì...”

Mọi người đang nhìn chằm chằm cô ta, thật sự cô ta không thể nói ra là bản thân muốn phá chuyện tình cảm của Tần Lãng và Nguyễn Dao, một khi nói ra, vậy không chỉ chứng tỏ cô ta không biết chừng mực, mà còn chứng tỏ cô ta không biết xấu hổ, không có đạo đức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận