Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 137. Tên đã lên dây 1

Chương 137. Tên đã lên dây 1


Ánh mắt mọi người dừng trên người Phương Chí Hành, mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, bối rối hận không thể chết ngay tại chỗ.

Ánh mắt hắn lướt qua người khác rồi dừng ở trên người Nguyễn Dao, lúc này hắn mới phản ứng kịp, hắn đang bị Nguyễn Dao đùa giỡn.

Trong đám đông, Nguyễn Dao đứng thẳng tắp ở đó.

Đa số xã viên đều có làn da đen vàng thô ráp, đối lập như vậy lại càng làm nổi bật da thịt tuyết trắng của cô, nhưng tiểu mỹ nhân này cũng là một độc mỹ nhân.

Là do hắn quá sơ suất, nghĩ cô cũng chỉ là một con nhỏ chưa dứt sữa, bản thân còn nắm giữ nhược điểm của cô trong tay, nghĩ cô nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe theo sự chi phối của mình.

Không ngờ cô cố ý bày ra vẻ thất kinh làm cho mình buông lỏng cảnh giác, sau đó lên kế hoạch phản lại mình.

Có gai chứ gì? Vậy hắn sẽ cắt bỏ gai của cô từng chút từng chút, xem về sau cô làm thế nào mà đâm người!

Nếu không chiếm được, hắn thà phá hủy cô!

Nguyễn Dao nhận thấy ánh mắt Phương Chí Hành lướt qua, vừa vặn chạm phải ánh mắt âm hiểm ngoan độc của hắn.

Cô nhếch miệng, im lặng cười khẽ.

Chờ xem, thân bại danh liệt mới là bước đầu tiên, trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu.

Phương Chí Hành hiểu được ý cười nơi khóe miệng của Nguyễn Dao, biểu cảm của cô giống như đang nói rằng hắn ta là bại tướng dưới tay của cô, điều này làm cho hắn ta cảm giác cực kỳ tức, trong lòng hừng hực lửa giận.

Nhưng lúc này hắn ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, việc cấp bách là muốn giải thích rõ ràng với người của đội sản xuất.

Hắn ta tuyệt đối không cho phép hai chữ biến thái này dính trên người hắn ta!

Nghĩ thế, hắn ta thu tầm mắt lại giải thích: "Tôi gọi thanh niên tri thức Đinh lại đây, vốn là muốn hỏi cậu ấy có chắc chắn sau này muốn làm kế toán không, nếu cậu ấy muốn, tôi có thể dạy cậu ấy, chờ sau này tôi lớn tuổi, có thể để cậu ấy làm người nối nghiệp, nào ngờ tôi vừa đến thì thấy một bóng người nhào về phía tôi, lúc ấy tôi cũng không biết đó là Hưng Phú, có thể trong lúc bối rối tôi không cẩn thận đụng phải người anh ta, về phần sờ mông hay gì gì đó, hẳn là thanh niên tri thức Đinh nhìn lầm rồi, cho nên mới nói bậy."

Cái cớ này thật sự có phần miễn cưỡng, rốt cuộc nói gì mà không nói ban ngày được mà phải đợi ban đêm chạy đến khu rừng phía tây để nói?

Nhưng bình thường thiết lập phẩm chất của Phương Chí Hành rất tốt, vài chục năm nay chưa từng cáu gắt với người khác, cũng chưa từng nghe qua chuyện hắn ta động tay động chân với đàn ông khác, cho nên nghe hắn ta vừa nói như vậy, rất nhiều người tin tưởng ngay.

"Cách sống của kế toán Phương còn có ai không rõ sao? Tôi cũng không tin anh ấy lại sờ mông đàn ông."

"Đúng vậy, kế toán Phương là người đàn ông tốt có tiếng ở đội sản xuất."

"Tôi tình nguyện tin tưởng là lão Nhị của nhà họ Nguyễn sờ soạng mông của anh ấy."

Phương Chí Hành: "...”

Nghe được lời nói phía trước hắn ta còn có chút đắc ý, nhưng lúc nghe được đoạn sau, hắn ta nhịn không được mà khóe miệng run rẩy.

Dù là hắn ta sờ mông của người khác, hay là người khác sờ mông của hắn ta, thì đây cũng không phải là sự việc vẻ vang.

Nhưng nói đi nói lại thì chỉ cần không biến hắn ta thành biến thái là được.

Hắn ta không muốn làm biến thái, chẳng lẽ Nguyễn Hưng Phú lại muốn làm sao?

Nghe được nghị luận của mọi người, Nguyễn Hưng Phú lập tức không chịu nổi: "Lý Nhị Cẩu, ngậm miệng chó của cậu lại, mẹ nó đầu óc tôi cũng không phải bị bị cửa kẹp, tôi có bệnh mới đi sờ mông đàn ông đó?!"

Phương Chí Hành: "..."

Bình thường Nguyễn Hưng Phú cà lơ phất phơ, nhưng nói anh ta thích sờ mông một người đàn ông đứng tuổi thì cũng chẳng ai tin được.

Vì thế mọi người lập tực dồn dập hỏi ba câu

"Vậy tại sao anh nửa đêm lại chạy đến khu rừng phía tây? Tại sao lại đánh nhau với kế toán Phương? Tại sao thanh niên tri thức Đinh nói kế toán Phương sờ mông anh vậy?"

Phương Chí Hành thấy trọng điểm của mọi người lại lệch tới cái mông, mày không khỏi nhăn lại, nếu muốn chuyện này lắm xuống thì phải làm sao để mọi người tin rằng đây chỉ là hiểu lầm.

Cũng không chờ hắn ta mở miệng, Nguyễn Hưng Phú đã đảo đôi mắt nhỏ rồi nói: "Tôi không ngủ được nên đến khu rừng phía tây tản bộ, không ngờ lại nhìn thấy kế toán Phương ở đây nên muốn chào hỏi với hắn ta, ai ngờ bị tảng đá vướng chân, kế toán Phương cũng lạ, tôi còn tưởng rằng hắn ta muốn đi qua dìu ta, chẳng ngờ hắn ta ôm tôi một cái rồi còn gọi tôi là tâm can bảo bối, còn động tay động chân với tôi, một người đàn ông như tôi thì làm sao chịu được chuyện này, đương nhiên là tôi đấm cho một cái rồi!"

Có người vẫn là không tin: "Lão Nhị của nhà họ Nguyễn, anh không có nói dối chứ? Kế toán Phương không giống người như vậy."

Nguyễn Hưng Phú càng tức: "Nếu tôi nói dối, tôi sẽ bị thiên lôi đánh trúng, chết không nguyên vẹn!"

Nghe thấy Nguyễn Hưng Phú dám thề độc,mấy người ban đầu vốn đứng về phía Phương Chí Hành bây giờ đều không khỏi dao động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận