Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 90. Cải tạo 3

Chương 90. Cải tạo 3


Hồng Thắng Nam chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn ta một cái, Nguyễn Hưng Dân đợi một hồi thấy cô ấy không nói gì, lúc này mới quay người đi ra ngoài.

Đợi hắn ta đi xa rồi, lúc này Hồng Thắng Nam mới lên tiếng: "Chị cả, chị cũng thấy đó, Nguyễn Dao nói đúng, đàn ông rất đáng khinh."

Đối xử tốt với bọn họ thì bọn họ không biết quý trọng, nhưng nếu không để ý tới bọn họ, bọn họ sẽ tung ta tung tăng đi theo, còn phiền hơn là keo dính chuột.

Lâm Thu Cúc: "...”

Mặt trời lặn, ánh nắng đỏ của buổi chiều chiếu vào từ cửa sổ, rọi lên gương mặt của Hồng Thắng Nam, trông cô ấy vừa tự tin vừa vui vẻ, không giống với Hồng Thắng Nam trước kia.

Ánh mắt của Lâm Thu Cúc đầy ghen tị, cô cũng muốn trở thành như thế này.

Buổi tối lúc ăn cơm, Nguyễn Hưng Quốc xơi xong một bát cháo, thì vô cùng tự nhiên mà để xuống trước mặt Lâm Thu Cúc: "Múc cho tôi một chén nữa."

Nếu là bình thường, Lâm Thu Cúc sẽ gác lại việc đang dang dở mà múc cho hắn, nhưng hôm nay Lâm Thu Cúc lại không hề động đậy.

Mọi người nhìn qua.

Nguyễn Hưng Quốc thấy cô khiến mình mất mặt trước mặt mọi người, thế là to tiếng: "Cô điếc hay là mù, không nghe thấy tôi bảo cô xới cơm à?"

Lâm Thu Cúc bị quát cả người run lên, cô nắm chặt đôi đũa trong tay: "Anh, anh không biết tự xới cơm sao?"

Âm thanh không lớn, nhưng hàm ý từ chối lại vô cùng rành mạch.

Mọi người sợ ngây người, hôm nay mặt trời mọc ở phía Tây sao, lá gan của Lâm Thu Cúc nhỏ hơn chuột mà bây giờ cũng dám phản kháng?

Triệu Hương Lan đập đôi đũa xuống bàn: "Vợ lão đại, cô đang ngứa da hả? Việc phụ nữ giúp đàn ông xới cơm là đạo lý hiển nhiên, là truyền thống của tổ tiên truyền lại, cô có tin tôi bảo lão Đại đánh cô không?"

Nguyễn Hưng Quốc gật đầu: "Mẹ nói đúng, nếu không làm, tôi sẽ đánh cô."

Cả người Lâm Thu Cúc run rẩy dữ dội hơn.

Hồng Thắng Nam đập đôi đũa trên bàn "bộp" một tiếng: "Chị cả đừng sợ, để bọn họ đánh, nếu bọn họ dám đụng đến chị, em lập tức đi tìm Nguyễn Dao, Nguyễn Dao nói chúng ta là nhân dân của Quốc Gia, không ai có quyền đánh chúng ta cả, nếu ai đánh chúng ta, em sẽ đánh lại họ ngay, dùng gậy gộc đánh giống như lần trước đánh Nguyễn Hưng Dân, đánh một trận sau đó lại nhốt vào nông trường!"

Triệu Hương Lan: “...”

Nguyễn Hưng Quốc: “...”

Nguyễn Hưng Dân: “...” Hoàn toàn không cần phải để cập chuyện hắn ta bị đánh.

Triệu Hương Lan tức giận vô cùng.

Đều do con nhỏ Nguyễn Dao chết tiệt kia, nói cái gì mà phụ nữ là nhân dân của Quốc Gia, khiến cho bà ta bây giờ muốn dạy dỗ con dâu cũng không được.

Nhưng lần trước Nguyễn Hưng Dân bị Nguyễn Dao đánh một trận trước mặt mọi người, còn bị đưa đi nông trường gánh phân, bây giờ bảo bà ta đối nghịch với Nguyễn Dao à, bà ta thật sự không dám.

Lâm Thu Cúc thấy mặt mẹ chồng và Nguyễn Hưng Quốc đen như đáy nồi, lại mắng cô nữa, thế là miệng cô há thật lớn, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.

Chẳng lẽ thật sự như Nguyễn Dao nói, quả nhiên không nên nuông chiều đàn ông sao?

Ăn xong cơm tối, Nguyễn Hưng Dân chủ động đi rửa chén.

Nguyễn Hưng Quốc cùng Nguyễn Hưng Phú thấy thế quả thật chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, khí chất đàn ông của lão Tam chạy đi đâu rồi?

Hai anh em kéo nhau vào xó nhà ngồi xổm nói chuyện phiếm.

Nguyễn Hưng Phú nói: "Đại ca, em thấy đám phụ nữ của Nguyễn gia này đang muốn tạo phản, em lo sau này đại ca cũng sẽ trở nên giống như lão Tam."

Lông mày rậm rạp của Nguyễn Hưng Quốc dựng lên: "Gở mồm, sao anh có thể biến thành đàn bà giống lão Tam được? Nếu anh giống lão Tam, anh thà đi ăn phân còn hơn!"

Hai ngày sau, Nguyễn Hưng Dân đột nhiên tỉnh dậy vì đau.

Hắn mở choàng mắt, sau đó đã thấy Hồng Thắng Nam cùng vợ hắn đang dùng dây thừng trói lại tay chân của hắn.

Nguyễn Hưng Quốc muốn mở miệng mắng, lại lần nữa phát bây giờ miệng của mình bị nhét một miếng vải, căn bản không nói được lời nào.

Các cô muốn làm gì? Các cô đang muốn làm gì?

Chẳng lẽ các cô muốn giết người diệt khẩu?

Trong lòng Nguyễn Hưng Quốc lộp bộp một tiếng, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi, mặt lập tức trắng bệch như quỷ.

Nguyễn Dao liếc hắn một cái rồi hỏi: "Chị cả chị suy nghĩ kỹ chưa? Nếu đã suy nghĩ kỹ rồi vậy để cho chị ba ra tay đi."

Hồng Thắng Nam: "Chị cả yên tâm, trước kia cha em mổ heo mổ, em có học lỏm được một ít, tuy rằng không dám bảo đảm có thể sống sót hay không, nhưng cắt mất món đồ kia của đại ca thì không thành vấn đề."

Nguyễn Hưng Dân trợn tròn mắt: “...”

Ba người đàn bà này lại muốn biến hắn thành thái giám, sao các cô dám?!

Nguyễn Hưng Quốc ra sức giãy dụa, nhưng bị trói như thế cũng chẳng giãy được, miệng thì cũng không thể kue lên.

Lâm Thu Cúc: "Nếu như chết người thì phải làm sao bây giờ? Liệu chúng ta có bị bắt không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận