Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 244. Không nói nên lời 1

Chương 244. Không nói nên lời 1


Cảm giác sờ đã quá.

Hình dung sao đây, chính là trong sự cường tráng mang theo co dãn, bên trong co giãn mang theo cảm giác da thịt, tóm lại hết sức tốt đẹp.

Nguyễn Dao nhịn không được chọc một cái, bởi vì lo lắng sẽ đánh thức người ta, lúc này mới lưu luyến thu tay lại.

Tần Lãng: “???”

Anh đang ở chỗ nào, anh là ai, anh đang làm gì?

Trong đầu Tần Lãng đầy dấu hỏi màu đen, cảm giác thế giới quan, nhân sinh quan của mình đã bị sụp đổ.

Tại sao cô vỗ mông của anh, còn bóp nữa!

Lúc đầu cho rằng cô muốn anh, anh cũng đã nghĩ xong rồi, vào giây phút cô ôm anh thì anh sẽ giả bộ tỉnh lại, hỏi tại sao cô lại có ý đồ quấy rối với anh.

Bây giờ đúng là cô có ý đồ quấy rối rồi, nhưng mà tình huống này cũng quá lúng túng.

Sau lưng lại truyền đến tiếng động, Tần Lãng vội vàng nhắm mắt lại.

Nguyễn Dao cầm lên một bên chăn mở ra đắp lại cho anh, sau đó giống như một tên đàn ông khốn nạn làm xong chuyện, cảm thấy vừa lòng thỏa ý rồi thì rời đi không quay đầu lại.

Tần Lãng đợi một lúc lâu, sau lưng cũng không có động tĩnh gì nữa, lúc này anh mới mở mắt bật mạnh dậy.

Cả phòng trống rỗng, chỗ nào còn có bóng người của Nguyễn Dao chứ?

Tần Lãng: “???”

Cho nên sau khi vỗ mông của anh xong, cô cứ thế mà đi?

Cứ thế mà đi?

Thế mà đi?

Đi?

Lần đầu tiên Nguyễn Dao nhìn thấy mông Tần Lãng, đã rất muốn thử cảm giác một chút, bây giờ tâm nguyện đã thành, tâm trạng của cô rất tốt.

Đi xuống lầu, giáo sư Cố thấy cô mỉm cười, tò mò hỏi: “Dao Dao, có chuyện gì vui vẻ như vậy?”

Cô cười sao?

Nguyên Dao ngẩn ra, theo bản năng sờ khóe miệng mình một cái: “Không có gì ạ, hôm nay là đêm giao thừa, cho nên tâm trạng cháu rất tốt.”

Giáo sư Cố lại hỏi: “Tiểu Tam Nhi đang ở bên trên đi, cháu gặp nó chưa?”

Nguyễn Dao chớp chớp mắt, bình tĩnh lắc đầu: “Không có, chắc đồng chí Tần đang ngủ, cháu không gặp anh ấy.”

Giáo sư Cố nghe vậy, cũng không nói gì thêm.

Sau khi qua nửa đêm Tần Lãng mới xuống lâu, Nguyễn Dao chú ý quan sát vẻ mặt của anh, thấy anh không có biểu hiện gì dị thường, lúc này mới thật sự yên tâm.

Ngay lúc cô thu hồi tầm mắt, cô không thấy Tần Lãng liếc mắt nhìn cô.

Qua hừng đông, chính là năm 1966.

Mọi người nói với nhau những lời may mắn, sau đó không chịu đựng được nữa liền trở về phòng mình ngủ,

Ngày hôm sau là mùng một đầu năm, sau khi Nguyễn Dao tỉnh lại thì nhận được mấy bao lì xì mừng tuổi, trong đó của giáo sư Cố là lớn nhất, cho đến hai mươi tệ.

Cô không muốn nhận, giáo sư Cố không vui.

“Qua năm cháu đã hai mươi tuổi rồi, những Tết năm trước không có lì xì cho cháu, lần này cho một lần duy nhất, một năm một đồng, cũng tính là nhiều sao?”

Tiền mừng tuổi một năm một đồng cũng không nhiều, nhưng đủ để Nguyễn Dao cảm thấy ấm áp trong lòng.

Lâu Tuấn Lỗi ở bên cạnh vừa lấy cùi chỏ đụng Tần Lãng vừa nói: “Xem ra anh bị cho ra rìa rồi, bây giờ bà ngoại anh thích đồng chí Nguyễn nhất rồi.”

Tần Lãng dùng mu bàn tay trắng nõn đỡ trán, nhìn cậu một cái: “Xem ra cậu rất rảnh rỗi, nếu không để tôi gọi điện cho phó sở trưởng, để cho cậu và ông ấy có thể trò chuyện nhiều hơn về phương pháp phân chia tầng giếng dầu mới?”

Cả người Lâu Tuấn Lỗi run lên một cái : “Đừng đừng đừng, coi như tôi nói sai rồi, anh tuyệt đối đừng gọi điện thoại cho phó sở trưởng.”

Ngày hôm qua cùng ngồi xe về với phó sở trường, cậu bị phó sở trưởng hỏi đến á khẩu không trả lời được.

Mặc dù cậu có cái nhìn mới đối với biện pháp chia tầng giếng dầu, nhưng cái nhìn này còn chưa tạo thành khái niệm, chỉ là thuận miệng nói một chút, nào nghĩ tên Tần Lãng này lại trực tiếp đẩy cậu vào hố lửa.

Quả thật là quá đáng!

Ngay tại lúc này, điện thoại của nhà họ Tần vang lên, người gọi điện thoại chính là Khương Học Hải, ông ta nói nửa giờ nữa sẽ đến đón Lâu Tuấn Lỗi, ông ta có linh cảm mới về phương pháp mới ngày hôm qua nói đến, muốn bàn bạc với Lâu Tuấn Lỗi một chút.

Lâu Tuấn Lỗi giống như bị sét đánh giữa trời quang, mở miệng nhìn Tần Lãng: “Miệng của anh là miệng quạ đen đã làm phép rồi sao hả?”

Hu hu hu, ăn Tết, cậu không muốn ăn Tết với phó sở trưởng.

Mặc dù không bằng lòng nhưng nửa giờ sau Lâm Tuấn Lỗi vẫn bị Khương Học Hải đón đi.

Tần Lãng cũng không ngờ miệng mình lại chính xác như vậy.

Bởi vì mùng một Tết, trong nhà luôn có người đến chúc Tết qua lại.

Nhất là với bối phận và địa vị của giáo sư Cố ở đó, người đến cứ nối liền không dứt, Nguyễn Dao là người ngoài, ở lại nhà họ Cố có chút lúng túng, vì vậy muốn ra ngoài một chút, thuận tiện mua đồng hồ đeo tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận