Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 302. Giải quyết nam cặn bã 8

Chương 302. Giải quyết nam cặn bã 8


Hà Tuấn Ngạn dựng thẳng lông mày: "Đều nói phụ nữ vô tình, lời này không sai chút nào, anh móc tim móc phổi cho em, em lại đối xử với anh như vậy, Sa Y Nhiên là em ép anh!"

Anh ta vừa nói, vừa tiến lên hôn mấy cái lên mặt lên cổ Sa Y Nhiên.

"Anh muốn xem thử, chờ anh gạo nấu thành cơm rồi, em còn có thể không lấy ông đây làm chồng không!"

Sa Y Nhiên kêu lên, khuất nhục, chán ghét, tức giận, các loại cảm xúc xông lên đầu, hai hàng nước mắt chảy xuống theo khóe mắt

Hà Tuấn Ngạn gặm mấy cái, cảm giác nơi này không phải là nơi tốt, lo lắng sẽ có người đến, vì vậy kéo người đi vào một bụi cỏ.

Trong lòng Sa Y Nhiên dâng lên một nỗi tuyệt vọng.

Một khi đã bị lôi vào bụi cỏ, sẽ không có người thấy và cứu cô ấy.

Hà Tuấn Ngạn kéo người vào bụi cỏ, đánh một cái sau gáy Sa Y Nhiên, Sa Y Nhiên run rẩy hai mắt sau đó hôn mê bất tỉnh.

Hà Tuấn Ngạn lập tức thả người nằm xuống bụi cỏ, đứng lên cởi quần của mình.

Ngay lúc này một bóng đen đi về phía anh ta.

Hà Tuấn Ngạn thấy bóng người dưới đất thì sợ hết hồn, hét lớn một tiếng: "Ai đấy?!"

"Tôi là bố của anh!"

Một giọng nói thanh thúy vang lên, đồng thời một cục gạch hung hăng đập vào đầu anh ta.

Trước mắt Hà Tuấn Ngạn tối sầm té xuống đất.

Nguyễn Dao nhấc chân, hung hăng đạp một cái về phía gốc rễ con cháu của anh ta.

Lúc đầu Hà Ngạn Tuấn bị đập ngã xuống, còn chưa hôn mê hoàn toàn, cho nên khi Nguyễn Dao dẫm một cước vào trên con cháu của anh ta, anh ta đang nằm ngửa cũng phải bật người dậy kêu một tiếng.

Nguyễn Dao còn chưa hết giận, lại đạp thêm cái nữa về phía con cháu của anh ta.

Lần này, cuối cùng Hà Tuấn Ngạn cũng đau đến mức ngất đi.

Nếu không phải sợ mình bị bẩn tay, Nguyễn Dao thật sự muốn tiễn anh ta đi làm thái giám.

Nguyễn Giao dẫm thẳng lên mặt nam cặn bã, đi đến đỡ Sa Y Nhiên dậy, vỗ mặt cô ấy hai cái: "Sa Y Nhiên tỉnh lại đi, Sa Y Nhiên!"

Kêu khoảng mấy tiếng, Sa Y Nhiên mơ màng tỉnh lại từ trong hôn mê, thấy Nguyễn Dao, đầu óc cô ấy vẫn chưa phản ứng kịp.

Một giây sau mới la to lên: "Không muốn, anh đừng tới đây, Hà Tuấn Ngạn, anh buông tôi ra!"

Nguyễn Dao: "Đồng chí Sa Y Nhiên, cô tỉnh táo lại một chút, thấy tôi là ai không, súc sinh Hà Tuấn Ngạn đã bị tôi đánh ngất rồi."

Giọng nói trong trẻo của Nguyễn Dao lọt vào tai, lúc này Sa Y Nhiên mới chậm rãi tỉnh táo lại, cô ấy cúi đầu nhìn quần áo của mình, ngoài trừ có chút nhăn ra, vẫn còn hoàn hảo mặc trên người mình.

"Đồng chí Nguyễn… tôi... anh ta không làm cái đó với tôi chứ?"

Nguyễn Dao: "Không có, lúc anh ta đang cởi quần, bị tôi dùng cục gạch đánh cho ngất rồi."

Sa Y Nhiên nghe cô nói thoải mái như vậy, lại nghĩ đến tình huống lúc ấy, cô ấy vừa khóc vừa cười: "Cảm ơn cô đồng chí Nguyễn, nếu không có cô..."

Nếu không có đồng chí Nguyễn kịp thời đến cứu cô ấy, cô ấy thật sự không có cách nào tiếp nhận chuyện tàn khốc này.

Nguyễn Dao đỡ cô ấy đứng lên, lúc này Sa Y Nhiên nhìn thấy Hà Tuấn Ngạn ngã dưới đất, trên đất nhuộm một bãi máu, đã bất tỉnh nhân sự.

Cô ấy sợ hết hồn: "Đồng chí Nguyễn, không phải là anh ta chết rồi đấy chứ?"

Trái lại cô ấy không phải lo lắng cho tên súc sinh Hà Tuấn Ngạn này, cô ấy lo lắng xảy ra mạng người sẽ liên lụy đến Nguyễn Dao.

Nguyễn Dao ngồi chồm hổm xuổng lấy tay đặt dưới lỗ mũi của Hà Tuấn Ngạn, cảm nhận được hơi thở: "Không sao, chỉ là bị ngất mà thôi, hiện tại nếu như cô đã có thể đứng lên được, chúng ta nên lập tức đi tìm thím Xuân Hoa và chủ nhiệm Hoàng."

Trên mặt Sa Y Nhiên lộ vẻ do dự: "Chúng ta cứ đi qua đó như vậy sao?"

Nguyễn Dao nhướng đôi mày thanh tú: "Cô lo lắng cho danh tiếng của mình, hay lo lắng cho việc súc sinh này bị bắt?"

Nếu là lí do sau, vậy cô không quan tâm chuyện này nữa, sau này cũng đừng mong cô quan tâm bất cứ chuyện nào của Sa Y Nhiên.

Sa Y Nhiên lắc đầu: "Đều không phải, tôi lo lắng nếu chúng ta đều đi, lỡ như anh ta tỉnh lại chạy mất thì sao? Nếu không tôi ở lại canh chừng đi."

Nguyễn Dao lắc đầu: "Trong chốc lát anh ta không tỉnh lại được, ngoại trừ có người mang anh ta đi, dù cho như vậy, hòa thượng chạy được miếu chạy không được, chúng ta vẫn nên cùng nhau đi tìm thím Xuân Hoa đi."

Tình huống lý tưởng nhất là cô ở lại, Sa Y Nhiên đi tìm người, nhưng cô lo lắng trên đường đi Sa Y Nhiên lại gặp chuyện bất ngờ gì đó, cho nên hai người cùng đi tương đối an toàn.

Sa Y Nhiên thấy Nguyễn Dao nói tự tin như vậy, hơn nữa Nguyễn Dao còn cứu mình, lúc này cô ấy vô cùng tin tưởng Nguyễn Dao.

Vì vậy hai người đi tìm Giang Xuân Hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận