Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 119. Tùy quân lựa chọn 4

Chương 119. Tùy quân lựa chọn 4


Cô tưởng rằng thời đại này thiếu quần áo ít thực phẩm, người ở cửa hàng bách hóa hẳn là sẽ không nhiều lắm, rõ ràng cô vẫn rất xem nhẹ sức mua ở thời đại này.

Cô vừa đến tiệm may liền thấy quầy hàng nho nhỏ bị người chen chúc chật như nêm cối, không còn chỗ nào.

Điều kì quái hơn chính là người bán hàng vừa lấy quần áo mới ra, cô còn chưa kịp nhìn rõ, quần áo đã bị người ta mua đi rồi.

Như vậy sao được!

Nguyễn Dao hít sâu một hơi, bắt đầu dùng sức chen vào trong đám người.

Ngay khi sắp chen vào được bên trong, liền nghe người bán hàng hô to: "Vải giá rẻ đặc biệt, lô vải giá rẻ đặt biệt cuối cùng, qua hôm nay chỉ có thể đợi tháng sau."

Lời này vừa nói dứt, uy lực hoàn toàn không thua câu "Trên mặt đất có tiền rơi", bất thình lình một đám người xuất hiện từ bốn phương tám hướng, vung tiền và phiếu trong tay ra.

"Tôi muốn ba thước vải, tôi có phiếu!"

"Tôi cũng muốn ba thước!"

Đám người vô cùng điên cuồng cướp đoạt, Nguyễn Dao không biết bị mông lớn của ai đụng phải, mu bàn chân lại bị ai giẫm vài cái.

"Đi theo tôi."

Ngay khi cô sắp ngã xuống, một âm thanh trầm thấp vang lên bên tai cô, sau đó cánh tay cô đã bị một bàn tay to nắm lấy.

Tần Lãng cao gầy thon dài, đứng ở trong đám người ước chừng cao hơn người khác nửa cái đầu, anh ở trước mở đường, Nguyễn Dao đi theo sau anh một đường vô cùng thông suốt.

Ngón tay thon dài trắng bóc của anh nắm lấy cánh tay cô, nhiệt lượng xuyên thấu qua thường phục quân đội truyền tới trên làn da cô.

Trái tim Nguyễn Dao lại lỡ một nhịp.

Ra bên ngoài, Tần Lãng buông tay cô ra, ánh mắt lướt qua mái tóc bị chen lấn thành tổ chim của cô, bỗng nhiên cười: "Hình tượng của đồng chí Nguyễn bây giờ thế mà lại rất giống với tên của cô."

Nguyễn Dao không kịp phản ứng: "Tên của tôi làm sao?"

Tần Lãng không trả lời, nhưng ánh mắt dừng ở trên tóc của cô, khóe môi nhếch lên kì lạ.

Nguyễn Dao nói thầm trong lòng một tiếng, lấy tay cào tóc vài cái.

Tần Lãng lại hỏi: "Đồng chí Nguyễn muốn mua vải?"

Nguyễn Dao lắc đầu: "Là bạn tôi muốn mua một phần quà tặng giáo sư Cố, tôi liền đến đây xem, anh là cháu ngoại của giáo sư Cố, anh có biết giáo sư Cố thích gì không?"

Ánh mắt Tần Lãng đảo qua vành tai trơn láng của cô, dừng lại nói: "Bà ngoại tôi thích khăn quàng cổ."

Khăn quàng cổ đẹp chỉ có quầy hàng nhập khẩu có bán, mua mấy thứ này cần phiếu đổi ngoại tệ.

Nguyễn Dao lập tức khó xử : "Tôi không có phiếu đổi ngoại tệ."

Tần Lãng lấy ra một tá phiếu từ trong túi, từ trong đó lấy ra phiếu đổi ngoại tệ: "Cầm lấy."

"Đồng chí Tần, anh đúng là người tốt."

Nguyễn Dao nhận phiếu ngoại tệ, đồng thời phát ra một phiếu người tốt.

Tần Lãng: "..."

Trông thấy dáng vẻ cười híp mắt lại của cô, Tần Lãng đột nhiên nhớ tới con mèo nhỏ anh nuôi hồi bé.

Tiểu tử kia lúc vui vẻ vừa ngoan vừa dính người, mà khi nào mất hứng lại lôi móng vuốt ra cào.

Có ý kiến và phiếu đổi ngọai tệ của Tần Lãng, Nguyễn Dao rất nhanh đã mua được một cái khăn quàng cổ có hoa văn màu xanh đậm tại quầy hàng nhập khẩu ở tầng trên.

Nhưng chờ khi cô ra ngoài, Tần Lãng đã đi rồi.

Lâm Ngọc phẫu thuật rất thành công, tối hôm sau giáo sư Cố cho người đưa cô về nhà khách.

Vì các cô đã ra ngoài ba ngày, dù cơ thể Lâm Ngọc còn hơi yếu thì các cô cũng không có cách nào tiếp tục ngốc lại ở thị trấn nữa.

Trước khi đi, Nguyễn Dao giúp đem khăn quàng cổ đến đại viện quân đội cho giáo sư Cố.

Giáo sư Cố nhận được khăn quàng cổ quả nhiên rất thích: "Mắt nhìn của cháu thật giống bà, nếu cháu là cháu dâu của bà thì bà lại càng vui hơn."

Nguyễn Dao: "..."

Giáo sư Cố kéo tay Cô: "Nếu cháu không thích lão đầu ngưu Tiểu Tam Nhi này, bà còn có vài đứa cháu trai khác, cho cháu tùy quân lựa chọn."

Nguyễn Dao: "..."

Lão ngưu Tiểu Tam Nhi là Tần Lãng kia ở trên đường hắt xì vài cái, quay đầu đột nhiên nhìn thấy ngoài cửa xe một mảnh thảo nguyên rộng lớn xanh ngát.

Giáo sư Cố tặng hai quyển sách cho Nguyễn Dao, bảo cô có rảnh thì đến thị trấn thăm bà nhiều một chút, lúc sau lại giúp sắp xếp xe ô tô đưa cô và Lâm Ngọc về đội sản xuất.

Cố Tiểu Diêu thấy giáo sư Cố thích Nguyễn Dao như vậy, ghen tị đến đỏ cả mắt.

Nguyễn Dao chân trước vừa rời khỏi nhà họ Cố, sau lưng cô ta đã bắt đầu nói xấu Nguyễn Dao.

"Người trong thôn chúng ta nói biết người biết mặt không biết lòng, có một số người ngoài mặt hiền lành, thật ra là một bụng suy nghĩ xấu xa, bà Cố, dù sao bà cũng không thể bị người ta lừa."

Ánh mắt giáo sư Cố dừng ở trên sách, như không nghe thấy lời nói của cô ta.

Cố Tiểu Diêu thấy thế oán hận cắn răng một cái, không ngừng cố gắng nói: "Bà Cố, cháu biết bà có tiếng là người lương thiện, thích giúp đỡ người khác, nhưng đồng chí Nguyễn vừa nhìn là biết không phải người tốt, dùng lời của thôn chúng ta mà nói, cô ta chính là bộ dạng không đứng đắn, nói không chừng là cố ý tiếp cận bà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận