Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 109. Gặp lại 6

Chương 109. Gặp lại 6


Đôi mắt sương mù của Nguyễn Dao bị xoa đến đỏ bừng, mí mắt còn đọng lại những giọt nước mắt không kịp lau sạch, nhìn qua càng thêm điềm đạm đáng thương.

Đối với những người trông đẹp mắt, mọi người thường dễ mềm lòng hơn.

Người phụ nữ gầy suy nghĩ một chút rồi nói: "Cô gái đừng khóc nữa, bệnh này của chị gái con nếu các bác sĩ khác đều không chữa được, vậy chỉ có thể đi tìm giáo sư Cố, giáo sư Cố là bác sĩ giỏi nhất khu An Nhĩ Tát chúng ta, y thuật của bà ấy vô cùng giỏi, có không ít người đã bước nửa chân vào Quỷ Môn Quan, là giáo sư Cố đã cứu người trở về."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Dao đỏ bừng, kích động nói: "Thím, thím tốt bụng nói con biết với, con nên đi đâu tìm giáo sư Cố đây ạ?"

Người phụ nữ gầy nhìn về phía người phụ nữ mập: "Không phải bà biết giáo sư Cố sống ở đâu sao? Bà cứ nói cho cô gái người ta biết đi."

Người phụ nữ béo hơi do dự: "Như vậy không tốt lắm, giáo sư Cố không thích người khác quấy rầy bà ấy."

Lúc này Nguyễn Dao đứng lên, làm bộ như lấy đồ trong túi, sau đó "cộp" một tiếng, một quyển sổ màu đỏ rơi từ bên trong xuống.

Người phụ nữ mập có đôi mắt khá sắc bén, liếc mắt một cái liền nhìn thấy chữ trên giấy chứng nhận: "Cô gái, giấy chứng nhận phần tử tiên tiến trên mặt đất là của con sao?"

Nguyễn Dao làm ra vẻ mới phát hiện: "A, sao lại rơi ra ngoài rồi? Vâng thím, giấy chứng nhận này là của con."

Người phụ nữ mập vẫy ngoắc ngoắc tay ra hiệu cô đưa nó cho bà ấy.

Hai người vừa nhìn, ôi chao không được rồi, còn nhỏ tuổi đã được đánh giá là "Phần tử tiên tiến yêu nước dám làm việc nghĩa".

Người phụ nữ gầy đột nhiên vỗ đùi nói, "Ô, đây không phải là bản tin trên báo trước đây sao? Thì ra con chính là nữ thanh niên tri thức bắt được gián điệp kia, cô gái, con thật sự là quá lợi hại."

Nguyễn Dao ngượng ngùng cười: "Thật ra thì con cũng không lợi hại, chỉ là lúc đó trong lúc nguy cấp, con vừa nghĩ đến an toàn và tài sản của Quốc Gia sẽ bị xâm phạm và tổn thất nên con chẳng sợ gì nữa."

Người phụ nữ gầy nhìn cô ấy với ánh mắt hiền hòa: "Đây là bản lĩnh của con, tuổi còn nhỏ đã có giác ngộ và lòng can đảm như vậy, nếu con nhà thím có thể bằng một nửa của con thì thật là cảm ơn trời đất."

Người phụ nữ mập chăm chú nhìn giấy chứng nhận, lại quan sát Nguyễn Dao: "Giáo sư Cố ở trong đại viện quân đội ở phố Trung Kỳ. Thím tên là Hoàng Trân, lúc con đi vào thì nói là người thân của thím, về phần sau khi vào có thể thuyết phục được giáo sư Cố hay không thì phải xem bản lĩnh của con rồi."

Mặc dù giáo sư Cố có tấm lòng Bồ Tát, nhưng nghe nói trước khi nghỉ hưu bà đã có một cuộc cãi vã rất không vui với bệnh viện Nhân dân, cộng thêm vấn đề liên quan đến sức khỏe, bà không khám bệnh cho người khác đã hai năm rồi.

Nguyễn Dao vội vàng cúi đầu trước hai người, vẻ mặt cảm kích: "Cảm ơn mọi người, cám ơn hai hai thím."

"Không cần cảm ơn, cô gái nhanh đi đi."

Người phụ nữ gầy càng nhìn cô càng thấy thích, nếu không phải thời cơ không thích hợp thì bà thực sự muốn bắt cô gái này về nhà làm dâu.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Nguyễn Dao đến cung tiêu xã mua hai túi điểm tâm, vừa vặn cung tiêu xã có táo, cô lại mua thêm một cân táo, sau đó mới bắt xe buýt đến đại viện quân đội.

Những năm này đại viện giống như một xã hội thu nhỏ, rất nhiều công xưởng lớn một chút hoặc đại viện quân đội đều có trường học riêng, căn-tin và nhà tắm, tất cả các loại thiết bị rất đầy đủ và được quản lý ngay ngắn có trật tự.

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Dao đến đại viện quân đội.

Có bảo vệ đăng ký ở cổng, Nguyễn Dao báo tên người phụ nữ mập, đăng ký tên và thông tin liên lạc của mình rồi được đưa vào.

Đại viện quân đội rất lớn, xa xa cũng có những chiến sĩ mặc quân phục, bước đi đồng đều đang được huấn luyện, nhìn trang trọng nghiêm túc khiến cho mọi người kính sợ.

Nguyễn Dao không chậm trễ, một đường hỏi người đi đến trước cửa một tiểu viện có cửa và sân vườn riêng.

Trước mắt là một tòa nhà hai tầng rưỡi, trong khoảng sân trước sau đều tràn ngập hoa lá, bướm bay tới bay lui trong bụi hoa.

Có vẻ như đó là một nhà giàu có.

Nguyễn Dao quan sát đang định gõ cửa, cánh cửa đã mở ra, một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi tay cầm một giỏ rau đi ra từ bên trong.

Nhìn thấy Nguyễn Dao, đầu tiên cô ta ngẩn ra, ngay sau đó ánh mắt dừng lại trên mặt Nguyễn Dao, cứng rắn hỏi: "Cô tìm ai vậy?"

Nguyễn Dao cười nói: "Xin chào, tôi muốn tìm giáo sư Cố."

Cố Tiểu Diêu quan sát Nguyễn Dao từ trên xuống dưới, nhìn cô ăn mặc quê mùa, trong mắt không giấu được ghét bỏ nói: "Tôi cũng không nghe dì Cố nói hôm nay có hẹn người, rốt cuộc cô là ai? Làm sao cô vào được đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận