Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 138. Tên đã lên dây 2

Chương 138. Tên đã lên dây 2


"Ôi trời ơi, thật sự là biết người biết mặt không biết lòng, không nghĩ tới kế toán Phương người trung thực như vậy, hóa ra lại biến thái như này."

"Nếu như anh ta thích phụ nữ, tôi còn có thể hiểu được, nhưng anh ta thích đàn ông, chậc chậc, không biết anh ta bắt đầu từ khi nào nữa."

Lý Nhị Cẩu đột nhiên kêu lên: "Tôi nhớ ra rồi, có lần tôi đi trên đường, kế toán Phương đột nhiên đụng tôi một cái, lúc ấy tôi còn cảm thấy kỳ lạ, đường rộng như vậy, sao hết lần này đến lần khác hắn ta cứ đụng vào trên tôi, không phải lúc ấy hắn ta muốn dê xồm tôi đấy chứ?"

Phương Chí Hành: “...”

Vốn dĩ vừa rồi sau khi Phương Chí Hành giải thích, đã có không ít người tin tưởng hắn ta.

Nhưng bây giờ người trong cuộc là Nguyễn Hưng Phú lại nói kiểu này, giờ đất vàng dính trên đũng quần, không phải là phân cũng phải là phân*.

*Ý câu này là giờ có giải thích cũng vô dụng, người ta chỉ tin những gì mà người ta muốn tin thôi.

Phương Chí Hành tức giận đến đau cả gan, quay đầu trừng mắt đầy dũ tợn nhìn Nguyễn Dao.

Hắn ta cho rằng Nguyễn Hưng Phú bị Nguyễn Dao mua chuộc, cho nên mới mới muốn đẩy mình vào chỗ chết.

Nghe thấy lời của Lý Nhị Cẩu, suýt chút nữa Nguyễn Dao phụt cười.

Cô nhìn về phía Đinh Văn Lâm: “Thanh niên tri thức Đinh, may mà đêm nay bọn tôi đi theo, nếu không thì sự trong sạch của cậu cũng chẳng còn."

Đinh Văn Lâm: "...”

Phương Chí Hành: "...”

Ngữ khí của Nguyễn Dao cực kỳ khẩn thiết: "Con trai đi ra ngoài cũng phải tự bảo vệ tốt cho bản thân, đừng để mấy lão già dê xồm."

Đinh Văn Lâm: "..."

Phương Chí Hành: "..."

Thật sự là con mẹ nó con trai cũng phải tự bảo vệ tốt cho bản thân.

Thật sự là con mẹ nó đừng để mấy lão già dê xồm.

Có người nhịn không được bật cười: "Nghe thấy chưa, sau này nhà nào có con trai thì cũng phải cẩn thận đấy."

Khuôn mặt Phương Chí Hành đen đen như rãnh nước bẩn.

Đột nhiên không biết là ai kêu lên một câu: "Đội trưởng Hồ, vị trí kế toán này đâu thể để cho kế toán Phương tiếp tục làm nhỉ?"

Một kẻ biến thái có tư cách gì làm kế toán?

Phương Chí Hành tức giận đến cả người run run: "Đội trưởng Hồ, tôi thật sự không phải biến thái, tôi cũng không thích đàn ông…"

Đội trưởng Hồ xua xua tay ngắt lời hắn ta nói: "Việc này ngày mai rồi nói sau, hiện tại không còn sớm, mọi người đều trở về nghỉ ngơi đi."

"...”

Phương Chí Hành tức giận đến mức muốn hộc máu.

Rõ ràng là đội trưởng Hồ này không tin hắn ta, một khi chuyện kéo dài tới ngày mai thì lại càng khó giải thích hơn nữa.

Chỉ là lúc này hắn ta cũng không thể tuôn ra chuyện của hai người Nguyễn Dao và Lâm Ngọc, nếu không Nguyễn Dao sẽ uy hiếp nói ra chuyện của hắn ta, tình cảnh của hắn ta sẽ càng gian nan hơn nữa.

Phương Chí Hành: Con mẹ nó tôi khổ quá mà!

Sáng hôm sau, mọi người vây quanh ở cửa văn phòng.

Cả buổi tối Phương Chí Hành chẳng thể ngủ, quầng thâm mắt đen sì, trông cả người cực kỳ tiều tụy.

Tối hôm qua về đến nhà, mẹ và vợ hắn ta đều hỏi có phải hắn ta thích đàn không hay không, con mẹ nó làm sao hắn ta có thể thích đàn ông được?

Nhưng điều khiến hắn ta bực mình hơn chính là, miệng bọn họ thì nói tin hắn ta, thế mà ánh mắt nhìn hắn ta thì không phải như vậy, hắn ta tức giận đến muốn hộc máu.

Tối hôm qua hắn ta bình tĩnh suy nghĩ một buổi tối, rốt cuộc hiểu được mình sai ở nơi nào.

Lúc ấy hắn ta không nên thuận theo Đinh Văn Lâm thừa nhận mình hẹn cậu ra, hắn ta nên giống như Nguyễn Hưng Phú nói bản thân không ngủ được đi ra ngoài tản bộ.

Lúc ấy hắn ta rất hoang mang, cho nên bị dắt mũi dẫn đi, lúc này muốn thay đổi lời khai cũng không được.

Chỉ là hắn ta cũng không cam lòng cứ như vậy bị sa thải, hắn ta nhìn về phía Đinh Văn Lâm nói: "Thanh niên tri thức Đinh, tối hôm qua cậu nói tôi đưa cho cậu một tờ giấy, tờ giấy kia cậu còn giữ không?"

Căn bản hắn ta không hền đưa tờ giấy cho thanh niên tri thức Đinh, nếu lát nữa đối phương không thể lấy ra, vậy thì hắn ta sẽ dùng điều đó để lật lại ván cờ..

Ai ngờ Đinh Văn Lâm móc ra một tờ giấy từ trong túi: "Còn giữ, bên trên còn có chữ ký của anh."

"Không thể nào!"

Phương Chí Hành không chút suy nghĩ, một mực phản bác.

Nguyễn Dao cười như không cười: "Tối hôm qua chính miệng kế toán Phương tối thừa nhận mình hẹn thanh niên tri thức Đính đến khu rừng phía tây, có thể hay không thể nào gì thì đợi thanh niên tri thức Đinh lấy tờ giấy ra, nhìn một chút chẳng phải rõ ràng sao?"

Phương Chí Hành lạnh mặt nhìn cô một cái, cúi đầu nhìn về phía tờ giấy, sau đó cả người ngây dại.

Chữ viết trên tờ giấy là của hắn ta!!!

Nhưng hắn ta rất khẳng định mình không có viết.

Đột nhiên hắn ta quay đầu nhìn về phía Nguyễn Dao lần nữa, cổ họng giống như có ai đó bóp nghẹn, chẳng nói nổi một câu ngụy biện.

Hắn ta thật sự là quá khinh địch rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận