Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 174. Đừng nhúng nhích, tôi là Tần Lãng 2

Chương 174. Đừng nhúng nhích, tôi là Tần Lãng 2


Tục ngữ nói giơ tay không đánh người cười, lời này của Nguyễn Dao cũng khen cả quản lý Ngô và sản phẩm của mình, đương nhiên quản lý Ngô thể tiếp tục xụ mặt được.

Ông ta nhìn những đồ vật Nguyễn Dao lấy ra, ngây dại.

“Những giỏ này đều là đội sản xuất các cô làm được?”

Nguyễn Dao vừa thấy ông ta như vậy chỉ biết đã có hy vọng, cầm giỏ đi vào: “Đúng, chúng tôi còn làm không ít hàng mẫu, ngoại trừ giỏ và sọt, còn có rương đựng đồ có thể dùng làm tủ quần áo, so với tủ quần áo, sản phẩm của chúng tôi vừa tiện nghi lại đẹp đẽ, là hàng đẹp, giá rẻ, chất lượng, vật như vậy tung ra thị trường, khẳng định sẽ có người thích.”

Quản lý Ngô nhận giỏ cô đưa qua, cầm trên tay bóp bóp, cảm giác bóng loáng, không đâm tay, độ dày cành liễu đều đặn, làm được ngoại hình đặc biệt tinh xảo, lại rất rắn chắc, vật như vậy đúng thật sẽ rất có thị trường.

Huống chi từ cuối thập niên năm mươi tới nay quốc gia thực hành chính sách trồng cây cấm phá rừng, rất nhiều địa phương cũng không cho chặt cây, dẫn đến số lượng tủ quần áo ít đi, mấu chốt vẫn là quá đắt, cho nên lượng tiêu thụ của tủ quần áo vẫn luôn không phải rất tốt.

Ông ta buông giỏ xuống, ra vẻ thâm trầm nói: “Cái rương mà cô nói có thể làm như tủ quần áo ở đâu, cũng lấy ra nhìn xem chút.”

Nguyễn Dao cười nói: “Quản lý Ngô, nếu không thì tụi mình bàn giá cả trước đi, với cái giỏ gà và cái sọt này, cửa hàng các ông sẽ trả bao nhiêu tiền?”

Sở dĩ cô chọn giỏ gà và sọt để bày ra, là bởi vì chế tác phức tạp, dù cho người khác nhìn cũng không có cách nào bắt chước được, nhưng tạo hình của rương tương đối đơn giản, cô cũng không muốn sản phẩm của mình còn chưa đưa ra thị trường, thì đã có hàng giả, kém chất lượng xuất hiện trước.

Quản lý Ngô không ngờ tới tuổi cô còn trẻ, lại làm việc cẩn thận như vậy: “Cái giỏ gà này trả cho các cô một tệ năm một đôi, cái sọt năm hào một cái.”

Nguyễn Dao: “Sản phẩm của chúng tôi gồm cả hai loại ưu điểm là đẹp và thực dụng, bởi vì đan phức tạp, cho nên thời gian hao tốn cũng nhiều gấp đôi người khác, cái giá tiền này thật sự quá thấp, nếu mà quản lý Ngô có thành ý, không bằng thì trả nhiều hơn một chút?”

Quản lý Ngô mày nhíu lại nhíu lại: “Vậy theo đồng chí Nguyễn giá cả phải bao nhiêu?”

Nguyễn Dao: “Một đôi giỏ gà hai tệ rưỡi, cái sọt một tệ năm, đây là giá thấp nhất của chúng tôi.”

Quản lý Ngô không chút nghĩ ngợi: “Không thể, nhiều lắm tôi chỉ trả cho cô một cái nhiều hơn một hào, nếu cô không thể chấp nhận, vậy cũng không cần nói chuyện nữa.”

“Vậy xin lỗi đã làm tốn thời gian của quản lý Ngô, tạm biệt.”

Nói xong cô cầm lại giỏ gà trong tay quản lý Ngô, quay người liền muốn rời đi.

Quản lý Ngô không nghĩ tới cô sẽ mặc kệ mặt mũi của bản thân, sắc mặt lập tức trùng xuống: “Toàn bộ khu An Nhĩ Tát chỉ có một cửa hàng bách hóa chúng tôi, đồng chí Nguyễn đi ra khỏi cái cửa này, món đồ này đừng nghĩ có thể bán ra được.”

Nguyễn Dao giống như không nghe thấy, bước đi tư thế oai hùng hiên ngang, kéo Ôn Bảo Châu rời khỏi văn phòng.

Quản lý Ngô tức giận đến mức cắn chặt răng.

Ông ta muốn xem xem cô có thể phách lối tới khi nào, sớm muộn muốn trở về xin ông ta.

Đi ra khỏi văn phòng, khuôn mặt nhỏ của Ôn Bảo Châu nhăn lại: “Nguyễn Dao, tôi cảm thấy giá quản lý Ngô đưa ra đã ổn lắm rồi, ông ta nói không sai, toàn bộ An Nhĩ Tát cũng chỉ có một cửa hàng bách hóa như vậy, nếu không bán cho ông ta, chúng ta phải bán cho ai?”

Chẳng lẽ lại còn chạy tới thị trấn khác sao? Không nói tới chuyện quá xa, thư giới thiệu đi ra ngoài lần này của mấy cô chỉ có thể đến khu thị trấn An Nhĩ Tát.

Nguyễn Dao lắc đầu: “Giá quá thấp, hơn nữa quản lý Ngô kia vừa nhìn đã biết là người không thể hợp tác rồi, nếu lúc này bị ông ta nắm thóp được, về sau ông ta khẳng định còn có thể tiếp tục ép giá chúng ta, không cần lo lắng, sản phẩm chúng ta tốt như vậy, chắc chắn có hàng loạt người cướp mua.”

Nếu không phải hiện tại không cho phép người kinh doanh, nếu không cô đã tự mở tiệm trong vài phút rồi

Ôn Bảo Châu còn muốn nói điều gì, nhưng nhìn mặt Nguyễn Dao vẫn bình tĩnh, cô ấy đành phải nuốt lời nói trở về.

Hai người đi ra khỏi cửa hàng bách hóa, đi tới nhà hàng quốc doanh gần đây.

Hai người đều gọi một tô mì làm thủ công với thịt dê, mì làm thủ công dai vào dẻo, dai giòn sựt sựt, nước súp đậm đà, không hề có mùi tanh dê, hai người nhanh chóng húp hết sạch một tô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận