Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 395. Người phụ nữ này, thật là thú vị 8

Chương 395. Người phụ nữ này, thật là thú vị 8


Đinh Văn Tĩnh vung vẩy hai tay, cắn chặt răng, hai mắt đỏ bừng, nếu như lúc này Đinh Hạo Văn ở trước mặt cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ nhào lên cắn đứt yết hầu của gã tìm chết.

Đinh Hạo Tư bị dọa sợ: “A Tĩnh, em bình tĩnh một chút, em sáu thật đúng là một tên khốn, nó có thể ra tay với em gái họ ruột thịt như em, nhưng mà chuyện nào ra chuyện đó, chuyện này không có chứng cứ, chúng ta không thể tùy tiện nói bậy.”

Sáu năm trước, tên khốn Đinh Hạo Văn kia lại có thể động thủ đánh Đinh Văn Tĩnh, cha của gã cực kỳ tức giận, cầm xẻng đi sang bên nhà bác hai đánh cho Đinh Hạo Văn một trận, cái vết sẹo trên đôi mắt của Đinh Hạo Văn chính là lưu lại từ lúc đó.

Sau đó khi anh ta và hai người anh trai nữa biết chuyện cũng đánh Đinh Hạo Văn một trận nữa, những năm gần đây bọn họ cũng không cho phép Đinh Hạo Văn đến gần em gái bọn họ, chỉ là anh ta cảm thấy Đinh Hạo Văn sẽ không đến mức ra tay với Nguyễn Dao.

Đinh Văn Tĩnh nhìn thấy anh ba của cô ấy nói chuyện giúp Đinh Hạo Văn, cô ấy lập tức muốn sụp đổ: “Đó chính là một tên súc sinh, súc sinh đoạn tử tuyệt tôn, năm đó anh ta còn có thể động tay động chân với em, ngày đó anh ta híp mắt nhìn đồng chí Nguyễn, anh cho rằng có chuyện gì mà anh ta không làm được?”

Đinh Hạo Tư lại ngơ ngẩn cả người lần nữa: “Cái gì mà động tay động chân? Năm đó không phải nó động thủ đánh em sao? Chẳng lẽ nó còn làm chuyện gì khác?”

“Anh ta không ngừng đánh em, anh ta… Anh ta còn xâm phạm em!”

Nói ra lời này, rốt cuộc Đinh Văn Tĩnh không kiềm chế nổi nữa che kín mặt thống khổ. Đặc biệt khi cô ấy nghĩ đến chuyện xảy ra năm đó, dường như cô ấy đã chìm vào cơn ác mộng, cả người run bần bật.

“!”

Đinh Hạo Tư giống như bị một người đấm một quyền thật mạnh, đầu óc anh ta vang lên ầm ầm.

Năm đó Đinh Hạo Văn không phải đánh em gái! Mà là xâm phạm em ấy!

Không trách được vì sao năm đó cha của anh ta lại xuống tay tàn nhẫn như vậy, không trách được mấy năm nay mỗi lần em gái nhìn thấy Đinh Hạo Văn lại sợ hãi giống y hệt như chuột nhìn thấy mèo, không trách được vì sao con bé lại từ chối xem mắt, còn luôn miệng nói không muốn gả chồng!

Hóa ra năm đó con bé đã chịu nỗi đau khổ như vậy!

Nhưng năm đó Đinh Văn Tĩnh mới chỉ có mười ba tuổi, sao thằng súc sinh kia có thể xuống tay được chứ!

Hai tay Đinh Hạo Tư nắm chặt thành quyền, gân xanh trên huyệt thái dương và mu bàn tay nổi lên, khóe mắt muốn nứt ra: “Thằng súc sinh kia! Bây giờ anh đi giết chết nó!”

Nói xong anh ta vọt vào trong phòng bếp cầm lấy con dao phay liền một mạch đi ra đến cửa. Đinh Văn Tĩnh thấy thế, cô ấy sợ anh ba nhà mình sẽ xảy ra chuyện, cô ấy chạy thật nhanh đi ngăn cản anh ta lại: “Anh ba, anh không nên như vậy, năm đó cha và mẹ không nói chuyện này với các anh cũng là sợ các anh sẽ như vậy! Anh đừng đi, mọi chuyện đều đã qua, bây giờ quan trọng nhất vẫn là tìm được đồng chí Nguyễn!”

Đương nhiên cô ấy hận Đinh Hạo Văn, hận không thể ăn tươi nuốt sống gã, nhưng vì loại người này mà làm mấy chuyện phạm pháp thì không đáng.

Đinh Hạo Tư ôm lấy bả vai em gái: “Thật xin lỗi A Tĩnh, anh ba không biết lúc trước em… Chuyện này anh ba nhớ kỹ, ngày sau nhất định sẽ không để tên súc sinh kia được tốt lành!”

Nhưng mà em gái nói đúng, bây giờ quan trọng nhất chính là tìm được đồng chí Nguyễn, đặc biệt nghĩ đến bộ dạng ngày hôm đó tên Đinh Hạo Văn mắt híp lại nhìn Nguyễn Dao, Đinh Hạo Tư cảm thấy suy đoán của em gái nhà mình rất có đạo lý.

“Em cứ ở nhà đi, anh đi tìm người hỗ trợ.”

Nói xong anh ta đưa con dao phay cho Đinh Văn Tĩnh, quay đầu đi ra bên ngoài, chỉ là vừa mới lao ra đến sân lớn đã gặp hai đồng chí công an cùng với bí thư Trịnh, đứng phía sau bí thư Trịnh còn có một người đàn ông trẻ tuổi.

Người đàn ông kia mặc trên người chiếc sơ mi trắng và quần đen, dáng người thon dài cao gầy, ngũ quan anh tuấn giống như điêu khắc, chỉ là lúc này anh đang nhíu chặt mày, cả người tản mát ra hơi thở thờ ơ, người sống chớ tiến lại gần.

Đinh Hạo Tư nhìn anh, lại nói với bí thư Trịnh: “Bí thư Trịnh, bác đến đây tìm tôi sao?”

Bí thư Trịnh gật đầu: “Cậu ở đây thì tốt rồi, chuyện của đồng chí Nguyễn chắc là cậu đã nghe nói rồi đi? Chúng tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”

Tất nhiên Đinh Hạo Tư không nói hai từ liền đồng ý ngay.

Hóa ra ngày hôm qua Tần Lãng cùng với bí thư Trịnh đi báo án, nhưng Cục công an không muốn lập án, rốt cuộc không nhìn thấy bóng dáng người đó còn chưa đến bốn tiếng đồng hồ, họ bảo hai người quay về tìm xem.

Tần Lãng không rời đi, anh mượn điện thoại của một đồng chí công an, gọi hai cuộc điện thoại, chưa đến nửa tiếng sau, Cục trưởng cục công an đã đích thân đến tận đây, ngay tại lúc đó lập vụ án.
Bạn cần đăng nhập để bình luận