Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 73. Tỏ tình 1

Chương 73. Tỏ tình 1


Nguyễn Dao không muốn tiếp tục đề tài này, cô thu dọn đồ đạc một chút rồi lấy văn kiện ra xem.

Ngoài việc công lược ba người con dâu Nguyễn gia, cô còn phải suy nghĩ làm thế nào để khai triển công việc liên đoàn phụ nữ từ những nơi khác.

Khẩu hiệu "Phụ nữ có thể nắm giữ một nửa bầu trời" đã được hô trong bảy tám năm, nhưng trong thực tế thì vẫn chưa được thực hiện một cách triệt để.

Đây không phải là vấn đề của riêng thời đại này, phụ nữ bị phân biệt đối xử là chuyện đã ăn sâu bén rễ, dù là trước khi cô xuyên sách thì vấn đề này vẫn chưa được giải quyết hoàn toàn.

Phương Chí Hành lại dường như không hiểu ý của cô, đứng ở trước bàn làm việc của cô tiếp tục hỏi: "Đồng chí Nguyễn ưu tú như vậy, đã có đối tượng nào chưa?"

"Không có."

"Không có thì tốt, tôi biết rất nhiều tiểu tử ưu tú, sau này để tôi giới thiệu cho."

Nguyễn Dao không thể không ngẩng đầu lên lần nữa: "Không cần, cảm ơn chú Phương, tôi thấy mình còn trẻ, tạm thời không muốn lập gia đình, tôi muốn tập trung vào công việc, cống hiến nhiều hơn cho đội sản xuất và công xã."

Phương Chí Hành cười, nếp nhăn ở khóe mắt chen chúc với nhau: "Người trẻ tuổi có khác, có lý tưởng, có tinh thần hăng hái."

Nói xong, hắn trở về vị trí của mình để làm việc.

Nguyễn Dao thấy hắn không khuyên bảo nữa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Cô không thấy khoảnh khắc cô cúi đầu, ánh mắt của Phương Chí Hành lại đặt trên người cô.

Đôi mắt kia mang theo tham lam và dung tục khiến cho người ta buồn nôn.

Nguyễn Dao nghĩ Hồng Thắng Nam chắc là còn cần phải suy nghĩ một thời gian, không ngờ tối hôm đó lại xảy ra chuyện.

Sau khi tan làm trở lại Nguyễn gia, Nguyễn Dao cảm thấy Hồng Thắng Nam có gì đó không ổn.

Tư thế đi kỳ lạ, hai mắt sưng đỏ, dáng vẻ giống như đã khóc.

Nhìn thấy Nguyễn Dao, cô ấy dường như rất khó xử, chỉ gật đầu với cô rồi đi vào nhà bếp để làm việc.

Nguyễn Dao thấy thế cũng không tùy tiện đi lên hỏi.

Cô muốn bắt đầu với Hồng Thắng Nam, nhưng quá vội vàng sẽ phản tác dụng, sẽ khiến cho người ta phản cảm.

Cô không hỏi nhưng tiểu đệ Tiểu Mã Đường hôm nay cô vừa thu nhận lại vô cùng hữu ích, bước chân ngắn lạch cạch chạy tới.

"Báo cáo cô sếp, có quân tình."

Nguyễn Dao nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tiểu Mã Đường nghiêm túc căng thẳng, không nhịn được đưa tay bóp một cái: "Quân tình gì?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mã Đường bị nhào nặn biến dạng, nhưng không tức giận: "Cô Dao Dao, cô buông khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn của con ra trước, con sẽ diễn cho cô xem."

Nguyễn Dao suýt chút nữa không nhịn được mà cười ra tiếng ngỗng kêu: "Ha ha ha, được, cô buông khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn của con ra."

Tiểu Mã Đường giải cứu khuôn mặt nhỏ nhắn của mình khỏi nanh vuốt, đứng lên bắt đầu bắt chước.

Đầu tiên nó nhảy sang trái, cắn răng giận dữ mắng: "Nguyễn Hưng Dân, tôi thật sự là xui xẻo tám đời mới có thể gả cho một người đàn ông như anh, anh đem tiền ra đây!"

Sau đó, nó lại nhảy sang phải, lông mày dựng đứng: "Hồng Thắng Nam cô thật không biết xấu hổ! Tôi nói cho cô biết, tiền này là tiền cứu mạng cho con trai của Nhị Cẩu, năm đó nếu không phải Nhị Cẩu cứu tôi thì tôi cũng không thể sống sót được. Bây giờ con trai cậu ta bệnh nặng như thế, tôi có thể mặc kệ sao?"

"Mạng của con người khác là mạng, mạng của Tiểu Hồng Đậu thì không phải là mạng à, tôi cũng nghi ngờ Tiểu Hồng Đậu liệu có phải là con gái của anh hay không đấy!"

"Tránh ra, tôi không dài dòng cùng loại đàn bà tóc dài não ngắn như cô!"

"Tôi sẽ không để anh đi, anh trả lại tiền cho tôi… A a a…"

Tiểu Mã Đường làm ra vẻ chạy đuổi theo, sau đó vờ trượt chân một cái ngã xuống đất, miệng hít khí lạnh.

Biểu diễn xong, nó đứng dậy từ mặt đất: "Cô Dao Dao, chuyện là như vậy đó."

Từ màn trình diễn của Tiểu Mã Đường, Nguyễn Dao hiểu rõ: Nguyễn Hưng Dân lại vì cái gọi là anh em, lấy đi số tiền ít ỏi còn lại của gia đình nhỏ, Hồng Thắng Nam trong lúc đuổi theo thì bị ngã rách đầu gối.

Nguyễn Hưng Dân là một tên cặn bã, cô cũng không hề ngạc nhiên.

Điều khiến cô cảm thấy kỳ lạ là diễn xuất và trí nhớ của Tiểu Mã Đường thực sự nghịch thiên, nếu bồi dưỡng thật tốt, nói không chừng tương lai lại là một ông lớn.

Cô lại nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mã Đường: "Cô biết rồi, con làm rất tốt, lần sau sẽ thưởng cho con hai viên kẹo sữa đại bạch thỏ."

Kẹo sữa đại bạch thỏ mua ở thủ đô hôm trước vừa cho Hồng Thắng Nam hết rồi, chỉ có thể chờ lần sau cô lại đi cung tiêu xã mua.

Mắt Tiểu Mã Đường sáng lấp lánh: "Cảm ơn cô Dao Dao."

Nguyễn Dao nhân cơ hội hỏi: "Đúng rồi, sao con lại tên là Tiểu Mã Đường, cái tên này có ý nghĩa gì không?"

Tiểu Mã Đường nghe vậy, thở dài như người lớn: "Mẹ con nói ngày con ra đời, đội sản xuất của ông ngoại con có một con ngựa nhỏ được sinh ra, bà ngoại con mang cho mẹ con ba cân đường đỏ ở cữ, vậy nên liền gọi con là Tiểu Mã Đường."
Bạn cần đăng nhập để bình luận