Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 79. Tỏ tình 7

Chương 79. Tỏ tình 7


Vừa nãy Triệu Hương Lan nhìn thấy đồng chí đoàn công tác dân sự bị dọa đến chân mềm nhũn, bây giờ nhìn thấy Nguyễn Dao và Hồng Thắng Nam đánh con trai mình, bà ta lập tức vọt tới.

"Các cô một người là vợ của Lão Tam, một người là em họ, các cô đối xử với Lão Tam như vậy không sợ sẽ bị thiên lôi đánh sao?"

"Đội trưởng Hồ, ông nói Lão Tam nhà chúng tôi tụ tập đông người ẩu đả muốn bắt lại, vậy thì ông cũng phải bắt hai người này lại!"

Nói xong bà ta đi lên muốn nắm lấy tóc của Hồng Thắng Nam.

Nguyễn Dao cầm gậy, đánh một cái vào tay bà ta.

"A." một tiếng, Triệu Hương Lan suýt chút nữa khóc không thành tiếng.

Mặt Nguyễn Dao nghiêm khắc: "Bác gái, bác đừng có quấy rối, tôi đánh anh Ba là vì tốt cho anh ấy!"

Nguyễn Hưng Dân ở một bên đau đến mức hít khí lạnh: "…"

Có cái đệch mà vì tốt cho hắn!

"Anh Ba vì tụ tập đông người ẩu đả nên bị bắt, nếu lại đánh cả chị Ba, chút nữa lại tính thành hai tội xử phạt, đến lúc đó thì lớn chuyện rồi."

Triệu Hương Lan nhảy dựng lên như châu chấu: "Cô nói bậy bạ cái gì thế, mẹ Hồng Đậu là vợ của Lão Tam, sao nó đánh vợ mình lại biến thành có tội được?!"

Các xã viên xung quanh có rất nhiều người gật đầu, trong lòng đều có ý nghĩ như vậy.

Phụ nữ gả tới đây chính là nhà mình, cho dù đánh chết thì người khác cũng không thể nói gì.

Nguyễn Dao vừa nhìn biểu cảm của mọi người, lại cảm thấy gánh nặng đường xa: "Đây là do bác thiếu hiểu biết! Bây giờ đã không còn là xã hội phong kiến nữa. Chị Ba đã gả cho Nguyễn gia, nhưng chị ấy không phải là bán cho Nguyễn gia. Chị ấy là nhân dân của đất nước, nếu các người đánh chị ấy, đó chính là vi phạm pháp luật của nước ta. Cho nên tôi thật sự là vì muốn tốt cho anh ta, nếu vừa nãy anh ta đá trúng chị Ba thì đời này anh ta đừng hòng ra khỏi nông trường!"

Triệu Hương Lan: "!!!"

Mọi người: "!!!"

Ánh mắt Nguyễn Dao đảo qua mọi người: "Những người khác trong đội sản xuất cũng vậy, nhất là những người thích đánh vợ, đều kiềm chế lại cho tôi. Nếu để tôi biết còn ai đánh vợ, tất cả đều bắt lại hết cho tôi!"

Mọi người nhìn cây gậy gỗ trong tay Nguyễn Dao, toàn bộ câm như hến.

Chồng của Mã Xuân Hoa là Vương Hữu Quý rụt cổ lại, thở mạnh cũng không dám, rất sợ Nguyễn Dao sẽ nhớ tới hắn lúc này, lại đánh loạn gậy cho hắn một trận.

Nguyễn Dao thấy Triệu Hương Lan bị mình làm cho á khẩu không nói nên lời, quay người lại nói với hai đồng chí đoàn công tác dân sự: "Đồng chí Lâm, đồng chí Thái, phiền hai người mang anh Ba của tôi về, tiện thể báo cáo cả chuyện vừa rồi cho thư ký Trần."

Hai người dân quân phục lấy tinh thần, gật đầu: "Chủ nhiệm Nguyễn yên tâm, bọn tôi sẽ làm thế."

Dù cô không nói thì bọn họ cũng sẽ báo cáo chuyện này với thư ký Trần.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, thanh niên tri thức Nguyễn này cũng dũng mãnh quá đi nhỉ?

Bọn họ bắt Nguyễn Hưng Dân, bởi vì ở khoảng cách gần nên biết rõ hơn những người khác sức lực cô đánh xuống lớn đến mức nào, dù Nguyễn Hưng Dân không gãy tay gãy chân, nhưng cũng đủ để hắn ta đau mất mười ngày.

Đội trưởng Hồ vội vàng đánh xe ngựa trở người về công xã, đội người sản xuất rất lâu sau mới chậm rãi tản đi.

Nguyễn Dao xoay người nói với Hồng Thắng Nam: "Chị Ba, tôi với chị trở về thu dọn mấy bộ quần áo, mấy ngày này chị đi cùng tôi đến ở lại điểm thanh niên tri thức."

Tiếp theo chắc chắn Nguyễn gia sẽ không thái bình, Triệu Hương Lan chắc chắn cũng sẽ kêu trời trách đất cầu xin cô ấy đi cứu Nguyễn Hưng Dân.

Cứu người là chắc chắn không thể cứu được rồi, tốt hơn hết là quay lại điểm thanh niên tri thức cho thanh tịnh.

Hồng Thắng Nam không chút do dự gật đầu: "Được, chị sẽ cùng em trở về thu dọn đồ đạc."

Vì thế đám người Nguyễn gia trơ mắt nhìn Nguyễn Dao và Hồng Thắng Nam đánh người xong phủi mông rời đi.

Trở lại điểm thanh niên tri thức, Tiểu Hồng Đậu mang vẻ mặt tò mò quan sát khắp nơi.

Ôn Bảo Châu cầm lấy một nắm kẹo trái cây trêu chọc cô bé, cô bé vui mừng đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, mím môi cười.

Ngay cả Thẩm Văn Thiến bình thường như giang tinh(*) đầu thai, bây giờ nhìn thấy Tiểu Hồng Đậu cũng vui vẻ theo.

(*)Giang tinh: là kiểu người mà luôn cố tình có ý nghĩ chống đối, cố tình đứng về phía đối lập với mọi người.

Chỉ có Lâm Ngọc ngồi xa xa vẫn không hề tiến đến, vẫn mang dáng vẻ bất an.

Ôn Bảo Châu chọc cô bé đủ rồi, mang vẻ mặt hưng phấn: "Nguyễn Dao, vừa rồi cô thật sự là quá lợi hại, quá oai phong hiên ngang. Tôi thấy nữ tướng quân thời xưa cũng chưa chắc đã uy vũ được như cô!"

Nguyễn Dao nhìn mấy người bọn họ: "Trước kia lúc tôi ở thủ đô, mỗi ngày đều rèn luyện thân thể, tôi còn luyện tập công phu quyền cước cùng với người ở đại viện. Cho nên mọi người nhìn tôi gầy như vậy thôi, một mình tôi có thể quật ngã ba nam thanh niên tri thức như Đinh Văn Lâm đấy."

Đinh Văn Lâm: "…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận