Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 341. Hóa ra đây chính là cảm giác hôn môi 1

Chương 341. Hóa ra đây chính là cảm giác hôn môi 1


Tần Lãng ra khỏi kí túc xá, đến nhà ăn lấy thịt kho và móng heo kho.

Buổi chiều khi biết Nguyễn Dao được bổ nhiệm làm trưởng xưởng, anh đã lập tức đến nhà ăn lấy tiền nhờ sư phó Triệu mua hộ thịt, sau đó nhờ ông ấy hỗ trợ xử lí.

Lúc trước trong nhà sư phó Triệu có chuyện, một người đàn ông to lớn như vậy lại khóc đỏ cả mắt ở nhà ăn, đúng lúc Tần Lãng nhìn thấy, Tần Lãng lấy toàn bộ tiền trong người ra đưa cho ông ấy, còn giúp ông ấy liên hệ với bệnh viện mới giúp mẹ sư phó Triệu vượt qua cơn nguy hiểm.

"Kỹ sư Lãng, chúc mừng cậu, người yêu cậu thật sự quá ưu tú rồi."

Màu sắc thịt kho tàu hồng nhuận, hương thơm xông vào mũi, Tần Lãng thỏa mãn cười: "Tôi cũng cảm thấy người yêu tôi rất ưu tú, cảm ơn sư phó Triệu."

Sư phó Triệu lấy khăn che mặt lau mồ hôi trên trán, cười khoát tay: "Cảm ơn cái gì chứ, chỉ là tiện tay mà thôi, mau trở về chúc mừng với người yêu cậu đi."

Tần Lãng đáp một tiếng rồi bê hai cái nồi ra ngoài, vừa ra đến cửa đã gặp phải Thẩm Hàn Xuyên.

Thẩm Hàn Xuyên cũng không ngờ lại gặp được anh ở chỗ này, thấy nồi thịt kho anh bê trên tay thì ánh mắt tối sầm lại: "Cho tôi gửi đồng chí Nguyễn lời chúc mừng."

Nguyễn Dao ưu tú qua cả sức tưởng tượng của anh ta, vì sao trước kia anh ta lại thấy Nguyễn Dao yếu đuối vô dụng chứ?

Nhất định là mắt anh ta mù rồi.

Bết bát nhất chính là vì một lần lại một lần do dự của anh ta mà bây giờ phải trơ mắt nhìn Nguyễn Dao lao vào vòng tay của người đàn ông khác.

Anh ta ghen ghét và không cam tâm, nhưng anh ta có điểm mấu chốt của mình, anh ta tuyệt đối sẽ không đào chân tường và phá hoại tình cảm của người khác.

Đôi mắt đào hoa của Tần Lãng nhìn thoáng qua khuôn mặt ảm đạm của anh ta, anh gật đầu: "Được."

Nói rồi hai người đi lướt qua nhau.

Sau khi Tần Lãng đã đi xa, Thẩm Hàn Xuyên mới xoay người lại nhìn thoáng qua, cuối cùng yếu ớt thở dài một hơi.

Một bước sai, từng bước sai, cuối cùng bỏ qua nhau.

Tần Lãng quay lại kí túc, anh nhanh chóng làm cải trắng xào dấm, một bát canh cà chua trứng, sau đó lại chưng trứng gà với táo đỏ, bánh táo đỏ còn chưa làm xong Nguyễn Dao đã về.

Nguyễn Dao vừa về đã ngửi thấy mùi thơm bay ra từ phòng bếp, sau đó bóng dáng Tần Lãng đã xuất hiện ở cửa phòng bếp.

Tần Lãng có chìa khóa kí túc của cô, bình thường cô tan làm tương đối trễ, anh tan làm sớm hơn sẽ đến quét dọn phòng, thu dọn sân nhỏ và làm đồ ăn khuya cho cô.

Vậy nên khi nhìn thấy anh đi ra từ phòng bếp, Nguyễn Dao không ngạc nhiên chút nào: "Mùi thơm quá, anh làm món ngon gì vậy?"

Tần Lãng: "Thịt kho và móng heo kho, cải trắng xào dấm, canh cà chua trứng, bánh táo đỏ còn chưa làm xong, chúng ta ăn cơm trước."

Nguyễn Dao: "Hôm nay làm nhiều món ngon như vậy, không phải anh toan tính ý đồ gì đấy chứ?"

"Anh muốn nhân cơ hội chúc mừng em sau đó để em chuyển anh lên làm chính thức ư? Em nói cho anh biết, đừng có mà mơ."

"..."

Tần Lãng cạn lời, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nói: "Trong mắt em anh lưu manh vậy sao?"

Mặc dù anh rất muốn được lên làm người yêu chính thức của cô nhưng hôm nay anh thật lòng muốn chúc mừng cho cô.

Nhìn Nguyễn Dao chột dạ, đôi mắt đào hoa của anh nháy nháy, giọng nói mê hoặc: "Anh cảm thấy hôm nay chúng ta nhất định phải nói rõ ràng, vì sao em lại có thành kiến lớn như vậy với người yêu tiêu chuẩn như anh."

Nguyễn Dao nhìn anh: "Em vì sao có thành kiến với anh anh còn không rõ sao?"

Chỉ cần hai người ở cùng một chỗ anh sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để ăn đậu hũ của cô, lúc thì nắm tay cô, lúc thì bóp mặt cô, nếu không thì chính là vò tóc cô, anh thường xuyên làm đầu cô rối thành ổ gà.

Ánh mắt Nguyễn Dao viết rõ mấy chữ: Không sai, trong mắt em anh chính là đại lưu manh, là lão sói vẫy đuôi, đừng có giả vờ.

Tần Lãng dựa người vào ngưỡng cửa, trầm mặc một lúc, môi mỏng hơi nâng lên: "Nếu em đã nhận định anh là lưu manh thì anh cũng không thể có lỗi với danh xưng này được, nói thật hôm nay anh không chỉ nghĩ đến việc chuyển lên chính thức mà còn muốn... hôn em."

"..."

Lần này đến lượt Nguyễn Dao cạn lời.

Đâu có người nào không biết xấu hổ như vậy chứ, chuyện mình muốn lại còn quang minh chính đại nói ra!

"Bớt nằm mơ đi."

Nguyễn Dao lạnh lùng ném vài chữ cho anh, sau đó quay người đi rửa mặt.

Ở nơi không ai thấy, tai của cô hơi ửng đỏ.

Khóe miệng Tần Lãng giật giật, quay người lấy đồ ăn trong nồi ra bưng đến nhà chính, chờ Nguyễn Dao rửa mặt xong có thể trực tiếp ăn.

Hầu hạ vô cùng chu đáo.

Nguyễn Dao tự nhiên nhận đũa anh đưa, cô gắp một miếng thịt kho bỏ vào trong miệng, mắt lập tức sáng lên: "Ăn ngon thật."

Nói rồi cô lấy thìa múc nước thịt kho dùng công thức bí mật rưới lên trên, những hạt gạo tròn trịa được nước thịt bao bọc, dưới ánh đèn ánh lên màu đỏ bóng loáng, nước chan cơm vẫn là món ngon nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận