Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 388. Người phụ nữ này, thật là thú vị 1

Chương 388. Người phụ nữ này, thật là thú vị 1


Nguyễn Dao đoán người đuổi theo phía sau cô có chuẩn bị mà đến, chỉ là cô không ngờ đối phương không chỉ có một người.

Cổ họng cô bị bóp lại, gần như không thể hô hấp được, rất nhanh lồng ngực cảm thấy khó chịu, cô vươn tay muốn bắt lấy tay đối phương, sau đó chạm đến một cánh tay hết sức to lớn, mạnh mẽ.

Lòng cô lại chìm xuống.

Dáng người của đối phương rất cao lớn, dù cho cô không bị bóp cổ cũng chưa chắc là đối thủ của đối phương.

Không khí trong lồng ngực ngày càng ít, khuôn mặt cô đỏ bừng vì thiếu ôxi, lồng ngực như muốn nổ tung, cô đau đến mức nước mắt tràn ra từ khóe mắt.

Rốt cuộc là ai muốn cô chết?

Là Vương Phân và Nguyễn Thanh Thanh sao? Nhưng sao hai người kia có thể quen biết được người kinh khủng như vậy?

Nguyễn Dao dùng hết sức lực giãy giụa, nhưng ở trước mặt tên đàn ông này một chút sức lực này của cô không có chút tác dụng nào.

Mắt thấy cô sắp bị bóp chết, rốt cuộc người đuổi theo cô cũng đuổi đến…

“Đồ ngu! Nhanh thả cô ấy ra!”

Ánh mắt Nguyễn Dao trợn to, giọng nói này thật quen thuộc, hình như cô đã nghe được ở đâu rồi,

Tên đàn ông cao lớn bóp cổ cô nghe nói như vậy, cuối cùng cũng thả lỏng tay, Nguyễn Dao giống như con cá bị ném lên bờ, há mồm hít thở từng ngụm lớn.

Chỉ là nguy hiểm còn chưa được giải trừ, cô không dám thả lỏng, vượt qua tên đàn ông kia liền tiếp tục bỏ chạy, nhưng hình như người phía sau đoán được hành động của cô, không đợi cô hành động đã nắm lấy tóc cô.

Cô bị kéo tóc về phía sau, da đầu bị kéo đau, cả người ngã dựa vào cơ thể không quá cường tráng.

“Đồng chí Nguyễn, em còn nhớ tôi không?”

Nguyễn Dao bị buộc ngước cổ lên, sau đó nhìn mặt đối phương, trong bóng đêm, cộng thêm góc độ không tốt, cô không nhìn thấy gì cả, nhưng lúc này cô liếc mắt nhìn thấy được vết sẹo trên mắt phải của đối phương.

Trong lòng cô giật mình một cái, người này là anh họ của Đinh Văn Tĩnh!

Chỉ là tại sao đối phương lại muốn bắt cô?

Cũng không chờ cô truy hỏi, Đinh Hạo Văn đã móc khăn tay trong túi ra, bịt miệng của cô lại.

Một mùi thơm như có như không bay vào mũi, cả người Nguyễn Dao mềm nhũn, mau chóng bị hôn mê.

“Tần Lãng! Cứu em!”

“Hừ!” một tiếng, Tần Lãng lay người, giật mình tỉnh lại từ trong mơ.

Mà bác gái ngồi ở đối diện thấy khuôn mặt tái nhợt của anh, không nhịn được quan tâm hỏi: “Vị đồng chí này, cháu có sao không?”

Tần Lãng chậm chạp tỉnh táo lại, lắc đầu: “Cháu không sao.”

Anh vừa nói xong, đột nhiên bên ngoài xuất hiện tia chớp, ngay sau đó là một tiếng sấm vang, tia sấm kia đánh qua xe lửa, giống như muốn chém xe lửa thành hai nửa.

Người trên xe lửa đều sợ hết hồn, không bao lâu mưa to đã trút xuống.

Ngay lúc này, cuối cùng xe lửa cũng đã đến Dương Thành.

Mọi người đều rối rít xuống xe, sau đó lựa chọn trú mưa ở trạm xe lửa, bên ngoài mưa quá lớn, vừa ra nhất định sẽ ướt như chuột lột.

Chỉ có Tần Lãng, cầm hành lý của mình lên, không quay đầu lại liền chạy vào màn mưa.

Mưa to như trút nước, bầu trời giống như nứt ra một vết nứt, có người không ngừng rót nước xuống, cảnh ban đêm nặng nề, sấm sét vang dội, mọi người ai trốn ở nhà không dám ra ngoài.

Nhưng lúc này, có một nhóm người không ngừng bôn ba ở trên đường.

“Xưởng trưởng, cô đang ở đâu?”

“Dao Dao, nếu cháu ở gần đây thì mau mau đáp lại một tiếng.”

“Xưởng trưởng, xưởng trưởng, cô mau ra đây...”

Cả một đoàn người đều bị mưa to tạt cho ướt sũng, nước mưa chảy xuống theo mái tóc, bọn họ đều bị ướt đẫm từ đầu cho đến chân.

Mặc dù thời tiết Dương Thành không tính là lạnh, nhưng thời tiết tháng Mười đã vào thu, đến buổi tối nhiệt độ sẽ hạ xuống, nhất là hiện tại trời còn đang mưa, nước mưa giội ở trên cơ thể, tất cả mọi người đều bị lạnh đến không kiềm được mà rùng mình.

Khương Anh dùng tay lau nước mưa ở trên mặt đi, giọng nói nghẹn ngào gần như sắp khóc: “Mẹ, làm sao bây giờ? Đã tìm ở khắp nơi rồi, đều không tìm thấy tung tích của xưởng trưởng! Con thật đáng chết mà!”

Giang Xuân Hoa vuốt những sợi tóc dính ở trên mặt ra sau tai, gương mặt cũng lo lắng y như vậy: “Bí thư, chúng ta có cần báo công an không? Tính cách Dao Dao trầm ổn, từ trước đến nay làm việc rất có chừng mực, huống chi ngày mai còn có buổi triển lãm, con bé không thể nào đến nơi khác được, nếu như muốn đi, cũng sẽ đánh tiếng với chúng ta trước khi đi.”

Nước mưa chảy xuống theo tóc của bí thư Trịnh, toàn bộ tóc mái ở trên trán dính trên đầu: “Chúng ta tìm tiếp thử xem, nói không chừng cô ấy bị mưa to làm chậm trễ ở bên ngoài, huống chi mới chưa đến hai giờ không thấy được người, chúng ta đi báo công an cũng vô dụng.”

Khương Anh dùng tay đập mạnh vào đầu mình: “Đều tại con, nếu như con không bảo xưởng trưởng giúp con... cô ấy cũng sẽ không gặp chuyện.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận