Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 253. Nguyễn Dao bị bắt! 1

Chương 253. Nguyễn Dao bị bắt! 1


Nói cách khác, sản phẩm cầm trong tay trưởng xưởng Ngô là hàng nhái.

Nguyễn Dao không hề ngạc nhiên về chuyện xuất hiện hàng nhái trên thị trường, cô đã dự liệu trước chuyện này từ lâu, chỉ là chuyện khiến cô thấy khó giải quyết chính là giá của hàng nhái quá thấp.

Sản phẩm mà trưởng xưởng Ngô cầm trong tay là cái hộp đựng đồ có cỡ nhỏ nhất, giá xuất xưởng là năm hào, nhưng trưởng xưởng Ngô chỉ ở chợ, nói cách khác, giá xuất xưởng của đối phương rẻ hơn hai hào.

Một chiếc hộp đựng đồ như vậy trông có vẻ đơn giản, nhưng khâu hái vật liệu đến chế tạo, rồi đan và xuất xưởng, toàn bộ quá trình ít nhất cũng cần phải mười ngày, chuyện này còn chưa tính phí hao tổn và phí quản lý, cho nên hai hào tuyệt đối không thể lời được.

Nguyễn Dao nhướng mày: “Trưởng xưởng Ngô cầm về chỉ là một cái trong số đó đúng không? Nếu tôi đoán không sai, những sản phẩm khác chắc cũng đã bị bắt chước hết?”

Trưởng xưởng Ngô gật đầu thở dài một cái: “Đúng vậy, tất cả sản phẩm của công xưởng Đào Nguyên các cô đều xuất hiện hàng nhái, hơn nữa giá cả còn rẻ hơn của các cô từ hai hào đến hai tệ, giá cả chênh lệch lớn như vậy thì làm sao mà làm ăn gì được nữa?”

Ôn Bảo Châu ở bên cạnh hít một hơi khí lạnh.

Chênh lệch hai hào đã quá đáng rồi, lại còn chênh lệch đến hai tệ!

Giống như trưởng xưởng Ngô nói, giá cả chênh lệch lớn như vậy, đơn giản là không để lại đường sống cho người ta.

Cô ấy lo lắng nhìn Nguyễn Dao: “Nguyễn Dao, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”

Trưởng xưởng Ngô cũng nhìn chằm chằm vào Nguyễn Dao: “Phó trưởng xưởng Nguyễn, nếu không thì chúng ta hạ giá xuống một chút?”

Nguyễn Dao lắc đầu nói: “Nếu cứ cạnh tranh giá cả đến cuối cùng, kết quả đều là đả thương kẻ thù một nghìn tự tổn thương mình tám trăm, chúng ta có thể hạ giá xuống, nhưng lỡ như đối phương cố ý chống lại hoặc cướp thị trường của chúng ta, bọn họ lại hạ giá xuống nữa? Đến cuối cùng, tất cả đều vô ích, ông cảm thấy còn cần thiết phải tiếp tục chuyện làm ăn này sao?”

Hơn nữa, bây giờ không giống với sau này, bây giờ phần lớn tiền kiếm được đều cho công nhân, không phải cho bản thân công xưởng, cho nên một khơi lên cuộc chiến giá cả thì tiền bóc lột chính là tiền công nhân.

Đừng nói công nhân không đồng ý, đến lúc đó chính phủ cũng sẽ không trơ mắt nhìn bọn họ “bóc lột” công nhân, làm không tốt thì cái danh “Nhà tư bản” sẽ úp lên đầu cô.

Nghĩ đến đây, cô nhíu mày lại theo bản năng.

Không biết có phải cô nhạy cảm không, nếu như ý chí của cô không đủ kiên định, hoặc tính cách tương đối hiếu thắng xúc động, nói không chừng sẽ đồng ý với ý kiến của xưởng trưởng Ngô, cạnh tranh giá cả với đối phương.

Nếu như cô thật sự làm vậy, chỉ sợ dù có ba đầu sáu tay cũng khó thoát tội chết.

Nghe vậy, trưởng xưởng Ngô càng nhíu mày chặt hơn, giống như có thể kẹp chết con ruồi: “Phó trưởng xưởng Nguyễn, tôi rất thích sản phẩm của các người, tôi rất vui khi hợp tác với các cô, chỉ là nếu như cứ giá tiền này, chỉ sợ tôi không có cách nào chống đỡ được.”

Tốt thì thắng, xấu thì bị loại bỏ, tuy sản phẩm thủ công mỹ nghệ đan bằng liễu của công xưởng Đào Nguyên có chất lượng tốt hơn đối phương, nhưng giá cả lại chênh lệch quá lớn, bọn họ sẽ rất bị động, sẽ trở nên không còn ưu thế nữa.

Hơn nữa đối với rất nhiều công nhân và nông dân mà nói, bọn họ quan tâm nhất chính là giá cả có rẻ không, mà không phải là có đẹp không, còn về chất lượng, đây không phải là chuyện trong phút chốc mà có thể nhìn ra được.

Nguyễn Dao gật đầu: “Chúng tôi cũng rất vui khi hợp tác với trưởng xưởng Ngô, chỉ là giá cả này tuyệt đối không thể hạ thấp, nếu như trưởng xưởng Ngô không có cách nào tiếp tục, chúng tôi cũng có thể hiểu được, chỉ là chất lượng của đối phương kém như vậy, đều là người quen, tôi khuyên trưởng xưởng Ngô cẩn thận khi nhập hàng.”

Trưởng xưởng Ngô sửng sốt: “Phó trưởng xưởng Nguyễn có ý gì? Chẳng lẽ cảm thấy có chuyện gì không đúng sao?”

Nguyễn Dao: “Ý trên mặt chữ, không biết có chuyện gì hay không, tóm lại người cẩn thận có thể phát triển lâu dài, đối với câu này, chắc trưởng xưởng Ngô hiểu nhiều hơn tôi.”

Trưởng xưởng Ngô như có điều suy nghĩ, một lúc lâu mới nói: “Cô nói rất có đạo lý, vậy tiếp theo phó trưởng xưởng Nguyễn có tính toán gì?”

Sau này ông ấy mới biết công xưởng đồ thủ công mỹ nghệ đan bằng liễu Đào Nguyên sau khi lấy được đơn đặt hàng của công xưởng ông ấy thì mới thành lập, trái lại ông ấy không cảm thấy bị lừa gạt, chỉ là trong lòng rất bội phục sự gan dạ sáng suốt và sự dũng cảm của vị nữ đồng chí Nguyễn Dao này.

Công xưởng Đào Nguyên thành lập còn chưa được bốn tháng, có thể nói tất cả đơn đặt hàng đều đến từ công xưởng của ông ấy, bây giờ công xưởng ông ấy giảm bớt đơn đặt hàng, vậy công xưởng thủ công mỹ nghệ Đào Nguyên còn có thể tồn tại sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận