Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 417. Phiên ngoại 13

Chương 417. Phiên ngoại 13


Ngay khi tay sắp sửa va vào cạnh giường, Tần Lãng tiến lên nắm lấy cổ tay ông, nghẹn ngào nói: “Con đã tha thứ cho cha từ lâu rồi, cha nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Tần Chính Huy giật giật khóe miệng, cố gắng kéo ra một nụ cười, ông đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa, ánh mắt lại từng chút từng chút một sáng lên.

Ông trông thấy mình đang nắm tay cháu gái xem gấu trúc lớn. Gấu trúc lớn ngây thơ đáng yêu, cháu gái thanh mảnh duyên dáng. Bé nói giờ cháu còn bé ông nuôi cháu, mai sau cháu sẽ nuôi ông lúc về già, khi nào cháu lớn lên sẽ đưa ông đi khắp mọi miền đất nước.

Cảnh tượng đã thay đổi, đứa cháu gái biến thành một cô bé trắng trẻo mũm mĩm, trắng tựa thoa phấn, hai má lúm đồng tiền nho nhỏ lộ ra, nụ cười người ấy ngọt hơn cả mật.

Đột nhiên cảnh tượng lại thay đổi, đứa cháu gái nhỏ biến thành cậu bé tám chín tuổi, thiếu niên nhỏ gầy gò, ánh mắt si ngốc, ông cũng trở nên trẻ hơn, chỉ trích thiếu niên giá mà khi ấy nó không cứng đầu thì mẹ nó sao có thể xảy ra chuyện, thiếu niên bị ông chỉ trích ôm đầu gào thét chói tai.

Ông muốn đi qua ngăn lại, nhưng ngay sau đó hình ảnh lại thay đổi, cậu bé trước mặt cậu đã biến thành một đứa bé đang quấn tã, cậu bé hình như vừa mới ngủ dậy, khuôn mặt đỏ bừng, nở một nụ cười không răng, nó đột ngột hắt xì một tiếng, tự làm bản thân giật bắn, sững sờ giây lát rồi “oa” một tiếng khóc lên.

Vợ anh, Cố Nhân, bước vào ôm chầm lấy cậu bé vào lòng nhẹ đung đưa, cậu bé ngừng khóc trong vòng tay mẹ, ngáp dài rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Vợ ngẩng đầu cười với ông: “Em vừa nghĩ ra một cái tên - Tần Lãng, Lãng trong trưởng phóng phá lãng hội hữu thì, á trực quải vân phàm tế thương hải (*). Em hy vọng đứa trẻ này có thể dũng cảm tiến về phía trước trên đường đời, không bao giờ từ bỏ niềm tin của mình. Anh thấy cái tên này thế nào?”

(*) Một câu trong bài thơ “Hành lộ nạn - kỳ nhất” của Lý Bạch, dịch thô: sẽ có lúc chí hướng to lớn, cưỡi mây đạp sóng biển giong buồm ra khơi.

Nhìn nụ cười rạng rỡ của vợ, ông duỗi tay ôm lấy bà cùng con trai, hôn lên trán bà nói: “Được, con trai chúng ta tên là Tần Lãng.”

Bên ngoài hương hoa ngào ngạt, tiếng gió lay động, trên sàn nhà in bóng hai người ôm nhau, trong phòng ấm cúng vô cùng.

Tần Chính Huy nhìn cảnh tượng trước mặt, cuối cùng nói ra một câu: “Bà ấy đến rồi.”

Tần Lãng vô thức hỏi: “Ai đến rồi?”

Chỉ là Tần Chính Huy không bao giờ trả lời được nữa.

Tần Chính Huy cứ thế ra đi.

Cũng may là không phải mười năm đó, nếu không bọn họ nhất định không thể đưa di thể về thủ đô.

Tần Nhiễm nước mắt lưng tròng, từ tỉnh Tứ Xuyên đến Bắc Kinh, mắt bé sưng như hạch đào, Nguyễn Dao đau lòng muốn chết, điều khiến cô lo lắng hơn cả là tâm trạng của Tần Nhiễm, vì bé cảm thấy đó là lỗi của mình, mình đã hại chết ông nội, nếu bé không đề nghị đi xem gấu trúc, ông nội cũng sẽ không gặp tai nạn.

Sinh mệnh là một vòng tròn, đi hết một vòng liền quay lại điểm ban đầu.

Tần Lãng lúc trước gặp phải chuyện như vậy, không ngờ mấy chục năm sau, Tần Nhiễm cũng gặp chuyện tương tự.

Nhưng Tần Nhiễm may mắn hơn Tần Lãng, bé có bố mẹ ở bên không ngừng giải thích cho bé, nói với bé rằng toàn bộ sự việc chỉ là tai nạn, không liên quan gì đến bé, Tần Nhiễm mặc dù rất buồn nhưng dần dần cũng nghe lọt những lời này.

Dỗ đứa nhỏ xong rồi, còn một đứa lớn vẫn cần an ủi.

Kể từ khi Tần Chính Huy ra đi, Tần Lãng vẫn luôn rất trầm mặc, rất bình tĩnh, nhưng chỉ có Nguyễn Dao, người đã sống với anh nhiều năm, mới biết bên dưới lớp mặt nạ bình tĩnh ấy là sự yếu đuối.

Chỉ là Tần Lãng không nói, cô cũng không hỏi, chỉ lẳng lặng canh giữ bên cạnh anh.

Sau khi trở về thủ đô, họ lo tang lễ cho Tần Chính Huy, lại chuyển mộ của mẹ chồng Cố Nhân đến nghĩa trang mới, để hai người được chôn cất cùng nhau.

Làm xong những thứ này, Tần Lãng ngã bệnh, bệnh đến khí thế, đột nhiên liền sốt đến bốn mươi độ.

Lúc đó cô bị dọa sợ, cũng may còn có người ở nhà, vội vàng đưa đến bệnh viện tiêm thuốc, nhiệt độ cuối cùng cũng hạ xuống, mà Tần Lãng mơ màng ngủ cũng không được ngon giấc.

Sắc trời tối dần, Nguyễn Dao đang uể oải ngồi cạnh giường bệnh muốn ngủ, đột nhiên Tần Lãng đang trong mông kêu “mẹ” một tiếng, giọng nói có chút thê lương, kêu đến cơn buồn ngủ của Nguyễn Dao lập tức bị dập tắt.

Nguyễn Dao nắm chặt lấy tay anh, gọi tên anh hai lần, nhưng Tần Lãng vẫn không tỉnh lại.

Trên trời lại nổi lên một tiếng sấm, tia chớp rạch ngang bầu trời, đất đá trôi gây nên sạt lở núi, đất đá cùng bùn nhão lăn xuống từ trên núi, chỉ trong nháy mắt, ô tô nhỏ đậu bên đường núi đã bị vùi lấp.

Ngồi ở ghế lái không ai khác chính là mẹ của Tần Lãng, Cố Nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận