Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 295. Giải quyết nam cặn bã 1

Chương 295. Giải quyết nam cặn bã 1


Sau khi theo cha mẹ đến mỏ dầu Thái Lợi, cô ấy vẫn luôn tự học kiến thức liên quan đến dầu mỏ, còn tiến vào ban văn nghệ, ngày lễ ngày tết tổ chức các loại tiết mục biểu diễn với nhóm người thân, những lãnh đạo đều rất coi trọng cô ấy.

Nhưng sau khi gặp nữ đồng chí tên là Nguyễn Dao kia, tất cả kiêu ngạo của cô ấy đều sụp đổ trong nháy mắt.

A Trát Đề không trách cứ con gái, vẫn ôn hòa như thường: "Có lòng cầu tiến là chuyện tốt, điều này nói rõ con đặt ra yêu cầu cho mình, nhưng có lòng cầu tiến là thúc giục chúng ta không ngừng tiến bộ chứ không phải đi so sánh với người khác, đối tượng mà chúng ta cần so sánh là chính mình, mà không phải người khác."

"Hơn nữa người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn, đất nước chúng ta có vô số nhân tài ưu tú, bây giờ con chỉ mới gặp được một người đã không chịu nổi, sau này thấy nhiều hơn, vậy chẳng phải con sẽ khóc nhè mỗi ngày sao?"

Sa Y Nhiên bị bố nói như vậy, xấu hổ mặt đỏ lên, nhỏ giọng giải thích: "Con còn lâu mới như vậy đâu."

A Trát Đề tiếp tục nói lời thấm thía: "Còn có, con nói so sánh không bằng người ta thì cảm thấy mình kém cỏi, bố đây từng tuổi này mới làm được kỹ sư cấp cao, chú Khương của con nhỏ hơn bố một tuổi, nhưng lại làm phó sở trưởng, vậy trong mắt con, có phải bố đặc biệt kém cỏi hay không?"

Sa Y Nhiên vội vàng lắc đầu: "Tất nhiên là không, bố không kém cỏi chút nào!"

Ở trong lòng cô ấy bố vẫn luôn là anh hùng, khi còn bé, sức khoẻ mẹ cô ấy không được tốt, bố cô ấy vừa làm việc vừa chăm sóc trong nhà, nhưng cho tới bây giờ bố không nói một câu oán giận nào.

Bởi vì sức khoẻ của mẹ không tốt, sau khi sinh ra cô ấy thì không thể sinh thêm nữa, nhiều người nói nhà bọn họ không có con nối dõi, còn có người bảo bố cô ấy ly dị tái giá, hoặc là đi đến nhà họ hàng ôm một đứa bé trai về nuôi, nhưng bố cô ấy đều từ chối tất cả.

Cô ấy còn nhớ lúc ấy bố nói với người kia: "Tôi đã có con cái rồi, đó chính là Sa Y Nhiên, Sa Y Nhiên là đứa trẻ hết sức ưu tú, tôi tin tưởng con bé sẽ không kém hơn con trai, chuyện con trai có thể làm, con bé cũng có thể làm, thậm chí còn làm tốt hơn một số cậu con trai khác."

Bởi vì những lời này của bố, từ nhỏ cô ấy đã vô cùng cố gắng, chính là vì chứng minh cho những người khác thấy, lời của bố cô ấy là đúng, cô ấy không thể kém hơn con trai.

Chỉ là lần này hình như cô ấy lại đi vào ngõ cụt rồi.

Nghĩ đến đây, Sa Y Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên ánh sáng: "Con xin lỗi bố, để cho bố và mẹ phải lo lắng, sau này con sẽ không như vậy nữa."

A Trát Đề mỉm cười, trên mặt đầy vẻ dịu dàng và yêu thương: "Nghĩ thông suốt rồi?"

Sa Y Nhiên gật đầu mạnh: "Nghĩ thông suốt rồi ạ, con không nên vì kém hơn đồng chí Nguyễn mà buồn bã, mà nên học tập ưu điểm của cô ấy, như vậy mới có thể không ngừng tiến bộ."

Nụ cười trên miệng A Trát Đề càng sâu hơn: "Bố đã nghe nói về đồng chí Nguyễn kia, đúng là một đồng chí rất ưu tú, dù cuối cùng thua cô ấy, con cũng không mất mặt chút nào."

Sa Y Nhiên gật đầu cũng cười theo.

Bên ngoài truyền đến tiếng gọi ăn cơm của mẹ Sa Y Nhiên, hai bố con đứng lên nhanh chóng ra ra ngoài giúp bưng đồ ăn ra.

Mẹ Sa Y Nhiên thấy con gái đi ra, trên gương mặt mập mạp nở nụ cười sáng lạn.

Dưới ánh đèn, bóng dáng bận rộn của một nhà ba người lộ ra vẻ đặc biệt ấm áp.

Nguyễn Dao cũng không biết chuyện Sa Y Nhiên buồn bã, đột nhiên có bốn mươi người chuyển vào đội cô, cô cũng không cảm thấy kiêu ngạo gì.

Trái lại Cao Tiểu Mẫn còn vui mừng hơn cô: "Buổi sáng thấy vẻ mặt của Lâm Tú Mai, thật là quá khôi hài, trước chê người ta dạy không tốt chuyển đội, bây giờ lại muốn trở về, mặt mũi thật lớn."

Nguyễn Dao nhìn cô ấy: "Đều là người trong căn cứ, sau này cô đừng nói lời này nữa, bị người ta nghe được sẽ không tốt."

Mặc dù không thích cách làm của Lâm Tú Mai, nhưng ai cũng có quyền lựa chọn, còn về chuyện không đồng ý để Lâm Tú Mai trở về, là cô không muốn để cho mọi người chuyển tới chuyển lui ảnh hưởng đến quy tắc, chứ không phải dùng việc công báo thù riêng.

Cao Tiểu Mẫn gật đầu như giã tỏi: "Tôi biết rồi, tôi sẽ không nói bậy bạ."

Đến buổi tối, Tần Lãng lại đến.

Chẳng qua lần này anh đến một mình, trong tay còn cầm theo một túi táo.

"Cảm ơn anh, đồng chí Tần." Nguyễn Dao nhìn táo này nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.

Ở niên đại này rất khó mua được trái cây, hơn nữa mùa này trái cây ngày càng ít, không biết anh lấy được từ chỗ nào.

Tần Lãng đưa trái cây xong cũng không có ý định đi, Nguyễn Dao không thể làm gì khác là mời anh vào nhà, còn có qua có lại lấy ra trứng gà hạt mè và chè vừa mới làm xong ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận