Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 131. Mười giờ đêm nay đến khu rừng phía Tây 4

Chương 131. Mười giờ đêm nay đến khu rừng phía Tây 4


Cả một phòng tràn ngập hương vị cay, Nguyễn Dao bị hấp dẫn đến bụng đói kêu vang, nhịn không được gắp một đũa thịt bỏ vào miệng.

Thịt xào lại béo mà không ngấy, thịt mỡ núng nính, thịt nạc ngon có độ dai, ăn cùng tiêu xanh, vừa cay vừa sảng khoái, vô cùng dậy mùi.

Nguyễn Dao ăn một cách say mê: "Món cay Tứ Xuyên này cô làm rất chính thống."

Tai Lâm Ngọc ửng đỏ: "Tôi mới học được từ mẹ tôi, ông bà ngoại tôi là người gốc Tứ Xuyên."

Nguyễn Dao ăn xong mới nói phát hiện hôm nay của cô: "Người viết tờ giấy trên cơ bản tôi đã xác nhận được."

Thân mình Lâm Ngọc cứng đờ, vội vàng hỏi: "Là ai?"

"Kế toán Phương."

Dưới ngọn đèn màu cam, Lâm Ngọc nhíu mày lại: "Sao lại là hắn ta? Vì sao hắn phải làm như vậy?"

Khóe miệng Nguyễn Dao nhếch lên: "Súc sinh làm việc, sao lại cần lí do?"

Lâm Ngọc nghĩ đến Lục sục sinh làm nhục mình, trong lòng nhất thời dâng lên một cỗ cảm giác ghê tởm.

Nguyễn Dao trấn an nói: "Tôi sẽ nghĩ cách đối phó hắn ta, trong khoảng thời gian này cô cố gắng tránh hắn đi, nếu gặp phải thì cho dù hắn nói gì cô cũng không được thừa nhận, biết chưa?"

Lâm Ngọc ngăn chặn cảm giác ghê tởm nơi lồng ngực, gật đầu: "Tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng tránh xa hắn."

Ngày hôm sau là cuối tuần, bởi vì Nguyễn Hưng Khang sẽ trở về, Nguyễn Dao tan làm liền đến nhà họ Nguyễn một chuyến.

Cô nhờ Nguyễn Hưng Khang nghe ngóng giúp chuyện của Phương Chí Hành.

Nguyễn Hưng Khang khó hiểu nhìn cô: "Sao chị lại muốn nghe chuyện của kế toán Phương?"

Nguyễn Hưng Khang có nhược điểm nằm trong tay cô, tuy rằng không quá tình nguyện, nhưng vẫn đi hỏi Triệu Hương Lan mẹ cậu ta.

Nửa giờ sau, cậu ta đã trở lại.

"Mẹ tôi nói kế toán Phương ở đội sản xuất mấy chục năm cũng chưa từng nổi giận với người khác, cũng là một trong số ít người đàn ông trong đội sản xuất không đánh vợ, là một người đàn ông tốt."

Nguyễn Dao đảo mắt: "Cậu đi nửa giờ, nghe ngóng được mấy thứ này thôi à?"

Nguyễn Hưng Khang gãi mũi: "Tôi không biết vì sao chị muốn hỏi thăm về kế toán Phương, theo tôi biết hắn thật sự không có gì bất ổn, nhưng mà nhà họ Phương mấy chục năm trước lại xảy ra một chuyện kỳ lạ."

"Chuyện kỳ lạ gì?"

"Có lẽ là khoảng hai mươi năm trước, em họ kế toán Phương đến nhà họ Phương làm khách, sau đó bỗng nhiên biến mất."

Nguyễn Dao nhíu mày: "Biến mất là sao? Là đã chết hay là mất tích?"

Nguyễn Hưng Khang lắc đầu: "Không biết, lúc ấy em họ kế toán Phương đi vào rừng cây nhỏ hái rau dại, nhưng đã muộn mà không thấy trở về. Người nhà họ Phương liền đi tìm nhưng thế nào cũng tìm không thấy, người trong thôn nói không thấy em họ kế toán Phương rời khỏi thôn, nhưng cả thôn đi tìm khắp nơi, sống không thấy người chết không thấy xác, nhiều năm như vậy qua đi, em họ kế toán Phương vẫn không tìm thấy, mọi người nghĩ cô ấy đã bị dã thú ăn mất rồi."

Nguyễn Dao cau mày: "Bình thường nếu bị dã thú ăn thịt, sẽ luôn lưu lại chút manh mối chứ?"

Nguyễn Hưng Khang ngồi xuống ghế tựa: "Cái này tôi không rõ, hai mươi năm trước tôi còn chưa ra đời, mẹ tôi cũng chỉ nghe người khác nói, dù sao lúc đó chúng tôi còn chưa đến thôn Tây Câu."

Nghe vậy, Nguyễn Dao liền biết không thể nghe thêm được tin tức gì từ miệng cậu ta.

Nhưng trong lòng cô mơ hồ cảm thấy không quá thích hợp, cô quyết định ngày mai đến hỏi người lớn tuổi trong thôn.

Hôm sau, cô mang xôi táo đỏ do Lâm Ngọc đi tìm bà Ngưu.

Con trai bà Ngưu tuổi còn trẻ đã hy sinh trên chiến trường, bà còn có con gái gả đi xa, con gái và cháu ngoại thỉnh thoảng sẽ đến thăm bà.

Bởi vì là gia quyến của liệt sĩ, đội sản xuất sẽ ưu tiên chăm sóc bà Ngưu, cho nên bà tuy rằng sống một mình, nhưng cuộc sống cũng không quá khổ sổ, chỉ là rất cô độc.

Lúc này thấy Nguyễn Dao mang xôi táo đỏ đến thăm bà, liền cười đến thấy răng không thấy mắt: "Ôi cô gái tới thăm bà già này là tốt rồi, không cần mang mấy thứ này đến."

Nguyễn Dao đặt đồ lên bàn, cười nói: "Bác không cần khách sáo, bác là gia quyến của liệt sĩ, chăm sóc bác là điều nên làm."

Bà Ngưu nghe vậy, vẻ tươi cười trên mặt lại sâu thêm vài phần: "Đứa nhỏ này thật có lòng, ở đây ta có ít hoa quả, ta đi rửa cho con."

Đương nhiên Nguyễn Dao sẽ không để cho bà Ngưu tự mình làm, nhận lấy táo đi ra sân rửa, sau đó cắt táo thành miếng nhỏ.

Bà Ngưu thấy cô thân thiết như vậy, trong lòng càng thích vô cùng.

Nguyễn Dao nhân cơ hội nói: "Hẳn là bác cũng biết chuyện lần trước tòa soạn đến phỏng vấn đúng không?"

Bà Ngưu gật đầu: "Chuyện này tất nhiên ta biết rồi, đáng tiếc lúc ấy ta đến chỗ con gái, bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy."

Nếu bà ở đội sản xuất, làm sao lại đến lượt Triệu Hương Lan được phỏng vấn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận