Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 280. Đàn ông không chó sao theo đuổi được vợ? 5

Chương 280. Đàn ông không chó sao theo đuổi được vợ? 5


Khoai tây và thịt bò cắt thành miếng để riêng, nấm mèo đen ngâm mềm cắt thành sợi dài, nấm hương cắt miếng to, nguyên liệu chần sơ, sau đó để cho ráo nước rồi cho dầu vào nồi.

Sau khi nồi nóng bỏ gừng, tỏi, hành thái mỏng, hoa tiêu và gia vị vào, xào cho dậy mùi thơm rồi lại lần lượt bỏ nguyên liệu vào xào đều, không lâu sau một nồi lẩu chua cay thơm ngào ngạt đã hoàn thành.

Sau khi bỏ ra đĩa lại rắc thêm ít vừng và hành lá thái nhỏ lên, hương thơm và màu sắc đều đủ cả, nhìn thôi cũng chảy nước miếng.

Mặc dù Giang Xuân Hoa là khách nhưng bà ấy lại là người không chịu ngồi yên, đầu tiên là vào bếp giúp mọi người làm việc, nhưng bà ấy không ngờ tài nấu ăn của Nguyễn Dao lại tốt như vậy.

Mặc dù trong nhà là bà ấy nấu cơm nhưng bình thường nấu món gì đi chăng nữa thì bà ấy cũng đều nấu chung một nồi, không nói đến hương vị được hay không, ngay cả màu sắc cũng không sánh nổi.

Trong lòng bà ấy lại một lần nữa cảm thán ánh mắt Tần Lãng quá kén chọn, vậy mà lại có thể tìm được một cô gái xinh đẹp giỏi giang như vậy, ngay cả nấu cơm cũng ngon như thế.

Nếu không phải con trai bà ấy còn nhỏ, chắc chắn bà ấy phải cướp người với anh.

Ba người Hồng Thắng Nam, Lâm Thu Cúc và Dương Trân Trân đều được mời đến, Triệu Hương Lan cũng muốn đến, nhưng mỗi một lần bà ta đến là một lần có chuyện, cuối cùng mỗi người con dâu cho bà ta một ít tiền để bà ta ở nhà trông cháu.

Triệu Hương Lan đắc ý cầm tiền của ba người, cuối cùng cũng không đòi đến.

Nguyễn Dao nâng bình rượu hoa quế trên tay lên nói với mọi người: “Mọi người đừng như vậy, căn cứ dầu mỏ cách đây không xa, chỉ cách mấy phút đi xe mà thôi, sau này rảnh tôi sẽ quay lại gặp mọi người.”

Tính cách Hồng Thắng Nam cũng không phải dính người, cô ấy là người đầu tiên nâng rượu hoa quế lên: “Nguyễn Dao nói đúng, khoảng cách cách nhau không xa, muốn gặp mặt không khó, tôi sẽ không nói mấy lời văn vẻ, cảm ơn cô Nguyễn Dao, còn nữa, chúc cô tiền đồ sáng lạn, tương lai tươi sáng.”

Những người khác cũng nâng chén lên theo: “Chúc cô tiền đồ sáng lạn, tương lai tươi sáng.”

Tất cả mọi người đều ly uống nước của mình để uống rượu, Giang Xuân Hoa thì dùng chén gốm sứ để đựng, nhưng lúc này không ai để ý đến chuyện này.

Dương Trân Trân có con nên chỉ uống một chén: “Nguyễn Dao, tôi cũng muốn cảm ơn cô, đây là chút đồ tôi chuẩn bị cho cô để cô mang đến căn cứ.”

Dương Trân Trân tặng cô hai bình sữa mạch nha và hai đôi giày vải, giày là do cô ta tự làm, đế giày được lót mấy lớp, đi vừa bền vừa thoải mái.

Nguyễn Dao nhận hai đôi giày vải: “Giày tôi sẽ nhận, sữa mạch nha cô lấy về để hai đứa bé uống cũng được, hoặc để cô uống cũng được.”

Dương Trân Trân kiên quyết không cầm về: “Trong nhà vẫn còn, cô quên tôi kiếm được rất nhiều tiền rồi sao? Cô nhanh cầm đi, nếu không tôi không thể yên tâm được.”

Nhờ có Nguyễn Dao cô ta mới có thể kiếm được thêm tiền, còn để người đàn ông thối Nguyễn Hưng Khang kia cải tà quy chính, những thứ này có là gì chứ?

Xưa nay Nguyễn Dao không thích làm mấy chuyện đưa qua đẩy lại, thấy cô ta không nhận thì đành nhận lấy, vẫn còn nhiều thời gian, đợi cô ta sinh con cô sẽ gửi chút đồ tốt cho cô ta.

Những người khác thấy vậy thì nhao nhao lấy đồ mình mang theo ra, có đồ ăn như bánh ngọt, kẹo sữa thỏ trắng, thịt heo, mứt, rau khô, nấm, các loại đồ khô khác, ngoài ra còn có vật dụng cần thiết như đèn pin, bàn chải, kem đánh răng, cái gì cũng có.

Nguyễn Dao cảm thấy một thời gian dài tiếp theo mình không cần mua đồ: “Cảm ơn mọi người, mọi người quá khách khí rồi.”

Cũng không phải sinh ly tử biệt, hơn nữa đúng như Nguyễn Dao nói, Taratu cách căn cứ dầu mỏ không quá xa, cho nên mọi người cũng chỉ xúc động một chút rồi lại chuyển sự chú ý lên bàn đồ ăn ngon.

Mùi rượu hoa quế dịu dàng, chân giò hầm hoa quế mềm nhũn thơm nức, lẩu chua cay vừa thơm vừa sảng khoái, mọi người ăn đến mức miệng đầy dầu mỡ.

Chỉ có Ôn Bảo Châu là miễn cưỡng vui cười.

Nguyễn Dao cũng nhận ra Ôn Bảo Châu không ổn.

Sau khi cơm nước xong, cô kéo Giang Xuân Hoa đến sân trong: “Thím Xuân Hoa, xin hỏi cháu có thể mang thêm người khác đến căn cứ được không?”

Giang Xuân Hoa hơi ngạc nhiên: “Cháu muốn mang ai đi cùng?”

“Ôn Bảo Châu, lúc mở công xưởng cô ấy vẫn luôn bên cạnh hỗ trợ cháu, cô ấy hơi dính cháu một chút, cô ấy khóc sưng cả mắt rồi, cháu thật sự không nỡ để cô ấy ở nơi này.”

Nguyễn Dao nói xong cũng cảm thấy kỳ lạ, sao cứ có cảm giác là các cô chơi les vậy nhỉ?

Giang Xuân Hoa thở dài: “Chuyện này thím cũng không thể đồng ý với cháu được, trong văn kiện thím mang đến đây lần này chỉ có mình tên cháu, nếu đồng chí Ôn muốn qua đó chỉ có thể xin sau.”

Dù sao hiện tại công xưởng có thể mở lại hay không vẫn là một ẩn số.

Việc ra vào căn cứ dầu mỏ cực kỳ nghiêm ngặt, sẽ không có ai là ngoại lệ, cho nên bà ấy không thể hứa hẹn điều gì được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận