Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 352. Người! Yêu! Tôi! 7

Chương 352. Người! Yêu! Tôi! 7


Những lãnh đạo bị bắt đều là những lãnh đạo tốt, anh không thể trơ mắt nhìn bọn họ xảy ra chuyện được, hơn nữa nếu cứ tiếp tục như vậy thì cơ nghiệp căn cứ dầu mỏ khó khăn lắm mới có chút khởi sắc sẽ bị làm cho rối tinh rối mù.

"Không được!" Nguyễn Dao không chút suy nghĩ, lập tức bác bỏ ý định của anh: "Anh không thể đi, nếu anh đi, không những anh bị ảnh hưởng mà ngay cả hai cậu của anh cũng bị liên lụy."

Lông mày Tần Lãng nhíu chặt: "Nhưng anh không thể không làm gì cả được!'

Nguyễn Dao nắm chặt tay em: "Chờ một thời gian ngắn nữa, em tin bão tố lần này sẽ nhanh chóng đi qua."

Tần Lãng nhìn bàn tay cô đang nắm chặt tay mình rồi gật đầu: "Vậy đợi thêm một thời gian nữa."

Mặc dù anh nói như vậy nhưng trong lòng lại không tin bão tố sẽ nhanh chóng đi qua.

Anh định đợi thêm một tuần nữa, nếu như đến lúc đó không có gì thay đổi thì anh cũng không thể ngồi yên mặc kệ được nữa.

Nhưng trước khi đến kì hạn cuối cùng anh tự định ra cho bản thân thì kì tích xuất hiện!

Trong ngày này, chính ủy, tham mưu trưởng đơn vị 7160 đã cùng hàng loạt cán bộ, chiến sĩ vào căn cứ, nhanh chóng tiếp quản căn cứ dầu mỏ, quản lý căn cứ bằng lực lượng quân sự, liên tiếp thành lập hàng loạt bộ phận như sở như uy ban kiểm soát quân sự và tổ công tác chính trị.

Bộ đội mạnh mẽ khống chế được căn cứ hỗn loạn, sau đó giải phóng toàn bộ cán bộ lãnh đạo ra ngoài, cuộc giao tranh được ngăn lại với tốc độ cực nhanh, chưa đến mấy ngày sau căn cứ đã được ổn định trật tự.

Ngày bố mẹ Sa Y Nhiên được thả ra, Sa Y Nhiên ôm lấy Nguyễn Dao khóc: "Nguyễn Dao cô nói đúng, bão tố thật sự qua đi rồi!"

Vì một số lí do trước đó mà bố mẹ Sa Y Nhiên bị bắt, mặc dù Sa Y Nhiên không bị bắt nhưng cô ấy lo lắng đến mức miệng cũng nổi bọc nước.

Nguyễn Dao an ủi Sa Y Nhiên giống như an ủi Tần Lãng.

Sa Y Nhiên và Tần Lãng đều không tin, nhưng bây giờ bão tố đã thật sự đi qua: "Nguyễn Dao, cô quá lợi hại rồi, lúc đó cô nói tôi còn không tin..."

Nguyễn Dao: "Không phải tôi lợi hại, người lợi hại chính là nhân quân giải phóng, bọn họ vĩnh viễn là người kính yêu nhất!"

Tần Lãng nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái: "Có phải em đã sớm biết chuyện này không?"

Chắc chắn Nguyễn Dao sẽ không thừa nhận: "Sao em lại sớm biết được? Em chỉ tin tưởng tổ chức, tin tưởng quốc gia mà thôi."

Sau cơn mưa chính là cầu vồng, cuối cùng đất nước sẽ càng ngày càng tốt, càng ngày càng phát triển.

Tần Lãng không thấy gì đáng nghi trên mặt cô, cuối cùng cũng không hỏi lại.

Sau khi quân đội tiếp quản căn cứ, công việc ở căn cứ cũng từ từ khôi phục bình thường.

Nguyễn Dao vốn còn muốn liên hệ với trưởng xưởng Ngô, cô muốn cùng hợp tác với ông ấy một lần nữa, chỉ là bên phía trưởng xưởng Ngô có chút chuyện.

Nguyễn Dao thấy không thể hợp tác được với trưởng xưởng Ngô thì chủ động đi tìm quản lí của cửa hàng bách hóa nói chuyện hợp tác.

Sản phẩm đan bằng tre của đội sản xuất trước đó bán rất chạy, mặc dù sau này có một nhóm làm sản phẩm bắt chước nhưng chất lượng không bằng sản phẩm Nguyễn Dao làm, sau đó dần dần không có thị trường.

Bây giờ Nguyễn Dao Đông Sơn tái khởi, sau khi quản lí cửa hàng bách hóa nhìn chất liệu sản phẩm thì lập tức đặt hơn một vạn đơn hàng.

Nhìn Nguyễn Dao chỉ ra ngoài một chuyến đã lấy được đơn hàng một vạn sản phẩm trở về, người của căn cứ vô cùng vui mừng.

Sau hỗn loạn mọi người càng quý trọng thời gian sinh hoạt yên ổn hiện tại.

Người của công xưởng rất đồng tâm hiệp lực, không lục đục với nhau, cũng không có trò xấu.

Sau khi sản phẩm được trưng bày ở cửa hàng bách hóa, bán ra không ít, tiếp sau đó họ lại nhận được đơn hàng hai vạn sản phẩm.

Hai đơn hàng này cũng để cho mọi người ở công xưởng thủ công kiếm được không ít, nhưng ở đây không giống ở đội sản xuất, đây là công xưởng của căn cứ, cho nên một phần lời phải chia cho căn cứ.

Nhưng như vậy thì các công nhân cũng kiếm được không ít.

Tất cả mọi người đều rất cảm kích Nguyễn Dao.

"Sau khi xây xong công xưởng nhưng không có đơn đặt hàng, tôi còn lo lắng sẽ lỗ."

"Tôi cũng vậy, nhất là khi bí thư Trịnh bị bắt, lúc đó tôi lo đến mức cơm cũng không ăn vào, tôi còn lo lúc đó chúng ta cũng sẽ bị bắt đi hết."

"Nói cho cùng vẫn là trưởng xưởng Nguyễn có bản lĩnh, làm việc mạnh mẽ vang dội, hơn nữa Anh ngữ của cô ấy vô cùng lợi hại, bây giờ chưa đi hội chợ đã có nhiều đơn đặt hàng như vậy, thật sự vô cùng khâm phục cô ấy."

Nguyễn Dao cũng không vì vậy mà kiêu ngạo, cô vừa dẫn đầu một đoàn người nhận đơn đặt hàng vừa chuẩn bị cho hội chợ.

Đến lúc mọi người ở đây chuẩn bị đi hội chợ thì Ôn Bảo Châu đến căn cứ.

Hơn nữa còn khóc chạy đến đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận