Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 357. Đoạn tử tuyệt tôn 5

Chương 357. Đoạn tử tuyệt tôn 5


Những người khác nghe vậy thì liên tục phụ họa.

“Tôi cũng vậy tôi cũng vậy, tiếng Anh của Tiểu Anh cô tốt như vậy còn không dám nói chuyện, chúng tôi càng không dám nói chuyện hơn.”

“Xưởng trưởng Nguyễn, chúng tôi rất sợ, chúng tôi nên làm gì bây giờ?”

Nguyễn Dao suy nghĩ một chút rồi nói: “Liên quân tám nước xâm lược tổ quốc chúng ta, thiêu hủy vườn Viên Minh, vô số đồng bào chúng ta chết dưới súng đạn của bọn họ, tại sao chúng ta lại phải sợ hãi những người nước ngoài này chứ? Chúng ta không chỉ không sợ bọn họ mà chúng ta còn phải kiếm tiền từ bọn họ, chúng ta phải cống hiến vì sự nghiệp buôn bán trao đổi ngoại tệ của tổ quốc!”

Hiện tại hòa bình nhưng lịch sử là một dấu tích không thể xóa mờ đi được.

Mọi người nghe Nguyễn Dao nói vậy, trên mặt đều là sự phẫn nộ: “Xưởng trưởng Nguyễn nói đúng, tại sao chúng ta phải sợ bọn họ chứ? Chúng ta phải kiếm tiền từ họ, phải cống hiến cho tổ quốc, phải làm vẻ vang tổ quốc!”

Trước khi xuất phát, phóng viên Từ đột nhiên tìm đến căn cứ: “Đồng chí Nguyễn, không, hiện tại tôi phải gọi cô là xưởng trưởng Nguyễn mới đúng, tôi muốn đi theo cô làm người phụ trách phỏng vấn, cô thấy có được không?”

“Tôi nghe nói từ khi xưởng trưởng Nguyễn đến căn cứ, không chỉ thành lập công xưởng một lần nữa mà còn trở thành xưởng trưởng nữ đầu tiên trong nước, hơn nữa trước đó cô còn thành lập đội khai thác dầu mỏ nữ, chủ tịch nói phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, các đồng chí nữ bây giờ thật sự ngày càng lợi hại, tòa soạn chúng tôi muốn làm một chuyên mục về phụ nữ thời đại mới, xưởng trưởng Nguyễn là đại diện cho phụ nữ thời đại mới, là thanh niên trí thức tiến bộ điển hình, chúng tôi muốn mời cô làm đối tượng phỏng vấn đầu tiên.”

Nguyễn Dao có chút bất ngờ, nhưng quan hệ của cô và phóng viên Từ vẫn rất tốt, trước đó bị uy hiếp phóng viên Từ cũng giúp cô, vậy nên cô gật đầu: “Có thể.”

Trên mặt phóng viên Từ xuất hiện nụ cười, anh ta lấy sổ đã chuẩn bị từ trước ra, bắt đầu hỏi Nguyễn Dao từng câu hỏi một.

Sau khi hỏi xong các vấn đề họ còn đi phỏng vấn công nhân nữ trong công xưởng và trong đội khai thác dầu mỏ, sau đó chụp hình Nguyễn Dao và toàn bộ đồng chí đang công tác rồi mới rời đi.

Vài ngày sau, bài phỏng vấn đã được xuất bản.

Ảnh chụp của Nguyễn Dao chiếm một trang bìa không nhỏ, cô vốn xinh đẹp, dù hiện tại là ảnh trắng đen nhưng dáng vẻ mắt ngọc mày ngài, ngũ quan tinh xảo đẹp mắt, dù có người không biết cô cũng không nhịn được mà nhìn ảnh cô trên báo lâu hơn một chút.

Huống hồ Nguyễn Dao là người có thành tích vô cùng xuất sắc, trước đó đã bắt được gián điệp, được bầu làm thanh niên tiên tiến, sau đó làm chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ, mở công xưởng, hiện tại thì đến căn cứ lại thành lập đội khai thác dầu mỏ nữ, còn là xưởng trưởng nữ đầu tiên cả nước...

Những thành tích này đều vô cùng kiêu ngạo xuất sắc, hơn nữa những thành tích này đều một mình cô có, tất cả những người đọc báo đều vô cùng kinh ngạc.

Người sắt của đội sản xuất.

Bí thư Trần như thường ngày đi vào văn phòng rót cho mình một chén trà, sau đó cầm báo lên đọc, vừa mở ra ông đã thấy tin tức của Nguyễn Dao, ông lập tức ngẩn cả người.

Bên trên viết chuyện từ khi Nguyễn Dao đến căn cứ đã vượt qua khó khăn để dẫn đầu đồng chí nữ thành lập đội khai thác dầu mỏ và mở công xưởng ra làm sao, còn đề cập đến chuyện công xưởng sẽ tham gia hội chợ ở tỉnh Quảng Châu vào tháng mười tới.

Taratu, thậm chí toàn bộ khi An Nhĩ Tát đều chưa từng có một công xưởng nào tham gia hội chợ, vì hội chợ chủ yếu thiên về ngoại thương, cho nên khâu xét duyệt vô cùng nghiêm ngặt, mỗi năm khu An Nhĩ Tát đều sắp xếp công xưởng đi báo danh nhưng chưa từng được thông qua.

Lần này công xưởng đồ thủ công mỹ nghệ đan bằng liễu do Nguyễn Dao thành lập thành công, những lãnh đạo đều vô cùng vui vẻ, đây cũng là một lí do mà tòa soạn đi phỏng vấn Nguyễn Dao.

Bí thư Trần nhìn báo trong tay, trong lòng có đủ loại cảm xúc.

Ông rất vui vì thành tích của Nguyễn Dao, ông thấy Nguyễn Dao là một đồng chí vô cùng ưu tú và rất liều, thật ra ông cũng không quá bất ngờ khi cô có thành tích như vậy.

Chỉ là trong lòng ông vẫn không nhịn được mà có chút chua xót, có chút hối hận.

Nếu lúc trước ông dũng cảm hơn, không vì một lần bị bắt mà trở nên nhát gan thì những thành tích này sẽ có cả phần của công xã Thiết Nhân.

Từ sau khi Nguyễn Dao đi, công xã Thiết Nhân lại như trước, không phải kém nhất nhưng cũng không xuất sắc.

Từ sau khi Nguyễn Dao đi, ông không còn được lãnh đạo khen ngợi.

Bí thư Trần càng nghĩ càng hối hận, sao lúc trước ông lại sợ hãi như vậy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận