Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 121. Có sữa quên con 2

Chương 121. Có sữa quên con 2


Phóng viên của toà soạn muốn đến đây phỏng vấn đưa tin!

Đội trưởng Hồ mở to mắt, khuôn mặt lập tức căng ra đỏ bừng: "Chủ nhiệm Nguyễn cô nói thật chứ? Phóng viên của tòa soạn thật sự sẽ đến đội sản xuất chúng ta phỏng vấn?"

Nguyễn Dao bình tĩnh gật đầu: "Tám chín phần là sẽ đến, lúc tôi rời khỏi thị trấn, phóng viên Từ nói anh ta đã xin phép tổng biên tập, bây giờ đang chờ phê chuẩn."

Còn việc đến đội sản xuất Tây Câu, đó là chắc chắn, dù sao thì cô cũng ở đây.

Đội trưởng Hồ kích động đến mức hai tay run rẩy: "Đó là chuyện lớn! Đó là chuyện lớn! Chủ nhiệm Nguyễn, cô nói chúng ta nên chuẩn bị trước những gì đây?"

Nguyễn Dao lắc đầu: "Không cần chuẩn bị, đưa tin là ghi lại toàn bộ sự thật, một bài báo tốt phải dùng khả năng chân thật nhất để làm người ta cảm động, cho nên đến lúc đó đội trưởng Hồ chỉ cần nói tình hình thực tế là được. "

Không cần phải vì hình ảnh của đội sản xuất mà giả dối, nếu toàn bộ đội sản xuất đều hài hòa, vậy thì còn gì để viết báo nữa?"

Đội trưởng Hồ liên tục gật đầu: "Chủ nhiệm Nguyễn, lời này của cô nói rất đúng, đưa tin nên dựa vào thực tế."

Nguyễn Dao nhắc nhở: "Đúng rồi, việc này tôi nghĩ tạm thời vẫn nên đừng cho xã viên biết thì hơn, để tránh cho bọn họ không còn lòng dạ nào mà làm việc."

Không lòng dạ nào mà làm việc là một chuyện, đến lúc đó có một hai người lại mặc những quần áo mà chỉ mặc vào dịp năm mới để làm khách thì mới gọi là khôi hài.

Hiện tại vật chất thiếu thốn, kinh tế phát triển tương đối lạc hậu, đến lúc đó phóng viên Từ đến đây lại thấy một đám người ăn mặc đẹp như vậy, không biết còn tưởng đội sản xuất Tây Câu có nhiều tiền đấy.

Đội trưởng Hồ gật đầu như một con gà nhỏ, lẩm bẩm: "Đúng đúng, việc này không thể cho xã viên biết."

Sau khi tạm biệt đội trưởng Hồ, Nguyễn Dao và Lâm Ngọc mang theo túi du lịch quay về điểm thanh niên trí thức.

Không biết là trùng hợp hay Phương Chí Hành đã sớm nhìn thấy bọn họ qua cửa sổ, ngay khi các cô vừa đến cửa văn phòng, Phương Chí Hành cũng vừa lúc đi từ bên trong ra.

Thấy các cô, hắn ta lộ ra vẻ giật mình: "Thanh niên trí thức Nguyễn, thanh niên trí thức Lâm, các cô đã trở lại?"

Sắc mặt Nguyễn Dao thản nhiên: "Đúng vậy, chúng tôi đã từ thị trấn trở về."

Tầm mắt Phương Chí Hành đảo qua mặt cô, sau đó dừng lại trên người Lâm Ngọc: "Thanh niên trí thức Lâm nhìn qua sắc mặt thật tái nhợt, cơ thể cô không thoải mái sao?"

Lâm Ngọc cười gượng: "Đúng vậy, tôi bị viêm ruột thừa cấp tính, đã làm mộtphẫu thuật nhỏ ở thị trấn."

Phương Chí Hành chậm rãi cau mày, giọng điệu rất quan tâm hỏi: "Vậy hiện tại cơ thể thanh niên tri thức Lâm không có việc gì chứ?"

Lâm Ngọc lắc đầu: "Chú đừng lo, bác sĩ nói viêm ruột thừa chỉ làm một phẫu thuật nhỏ, nghỉ ngơi chăm sóc cơ thể tốt sẽ không ảnh hưởng gì."

"Không ảnh hưởng là tốt rồi." Phương Chí Hành gật đầu, "Lại nói thân thể thanh niên tri thức Lâm cần điều dưỡng tốt một chút mới được, tôi đã vài lần nhìn thấy thanh niên tri thức Lâm nôn khan ở ven đường, bác sĩ có nói cô nôn khan như vậy là bệnh gì không?"

Cơ thể Lâm Ngọc cứng đờ, sắc mặt liền tái đi vài phần: "Tôi... tôi chỉ là dạ dày không tốt lắm, bác sĩ nói phải từ từ điều trị."

Nguyễn Dao liếc mắt nhìn Phương Chí Hành một cái: "Viêm ruột thừa tuy chỉ là phẫu thuật nhỏ, nhưng miệng vết thương còn chưa khép lại, bác sĩ dặn phải nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều, tôi và thanh niên trí thức Lâm không quấy rầy kế toán Phương nữa."

Tầm mắt Phương Chí Hành chuyển ngược lại, dừng ở vòng eo của Nguyễn Dao, trong lòng ‘chậc’ một tiếng, nhìn vòng eo và đôi chân dài này, quả thật là một tiểu yêu tinh muốn mạng người.

Nguyễn Dao đi khỏi rất xa, cái loại cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm này mới biến mất: "Lúc trước cô nôn khan có gặp kế toán Phương sao?"

Lâm Ngọc mặt trắng bệch gật đầu: 'Gặp qua một lần, lần đó tôi đi rót nước, lúc ấy đột nhiên cảm thấy buồn nôn, liền chạy đến cánh rừng nhỏ nôn ra, không nghĩ tới kế toán Phương vừa lúc đi qua, sau đó tôi sợ sẽ lại gặp người khác, liền không đi qua cánh rừng nhỏ bên kia nữa."

Cô vẫn rất đề phòng người ở đội sản xuất, trong khoảng thời gian này tới nay, cô cũng chỉ gặp qua Nguyễn Dao và kế toán Phương, hơn nữa trong ấn tượng của cô chỉ gặp qua một lần, cho nên vừa rồi nghe hắn ta nói vài lần, trong lòng liền lập tức luống cuống.

Nguyễn Dao hơi nhíu mày: "Bình thường cô cách xa Kế toán Phương một chút."

Lâm Ngọc ngẩn ra: "Hắn... tôi nói kế toán Phương, hắn ta có vấn đề đúng không?"

Cô không có tiếp xúc gì với kế toán Phương, hơn nữa hôm nay đã đáp lại vài câu, nhưng mỗi lần hắn đều rất hòa nhã, thân thiết giống như trưởng bối, hơn nữa người trong đội sản xuất đều nói hắn ta tốt lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận