Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 147. Khinh bỉ trong lòng 4

Chương 147. Khinh bỉ trong lòng 4


Nguyễn Dao: "Đội trưởng Hồ đương nhiên lo lắng như vậy là có lý, nhưng thanh niên tri thức chúng tôi lên núi xuống ruộng là vì sao, ngoại trừ việc cùng bần nông học tập, quan trọng nhất áp dụng tri thức học tập của chúng tôi ở nông thôn, giúp đỡ nông thôn phát triển tốt hơn, về phần không ở lại lâu, việc này lại càng không cần lo lắng, chưa nói đến chuyện muốn về thủ đô cũng không phải chuyện dễ dàng, cho dù có cơ hội trở về, trước khi đi chúng tôi cũng có thể bồi dưỡng những người khác để làm kế toán mà, đội trưởng Hồ nói có đúng hay không?"

Đội trưởng Hồ hút một hơi thuốc lá sợi, gật đầu: "Cô nói đúng, năm người thanh niên tri thức các cô, trừ cô ra, cô có muốn đề cử ai trong số bốn người còn lại không?”

Đội trưởng Hồ hỏi như thế càng tiện cho Nguyễn Dao nhắc đến tên của Đinh Văn Lâm hơn: "Tôi cảm thấy thanh niên tri thức Đinh là một lựa chọn không tồi, cha của thanh niên tri thức Đinh cũng làm kế toán ở công xưởng, cậu ta hiểu biết về công việc kế toán nhiều hơn so với những người khác, tôi tin cậu ta nhất định có thể đảm nhiệm công việc kế toán."

Đội trưởng Hồ dập tắt thuốc lá sợi rồi đặt sang một bên, đứng lên nói: "Vậy được, chốc nữa tôi hỏi thanh niên tri thức Đinh có muốn làm kế toán của đội sản xuất không?"

Đương nhiên Đinh Văn Lâm muốn rồi, lúc đội trưởng Hồ hỏi cậu, cậu kích động đến mức cả người đều run rẩy: "Tôi đồng ý, tôi đồng ý làm kế toán của đội sản xuất."

Đội trưởng Hồ bảo cậu ngày mai bắt đầu tới văn phòng bắt đầu làm việc, không cần đến ruộng nữa.

Tan tầm cùng ngày, vẻ mặt Đinh Văn Lâm kích động chạy đến nói cảm ơn với Nguyễn Dao: "Cảm ơn cô, thanh niên tri thức Nguyễn, cái này xin cô nhất định phải nhận lấy."

Nguyễn Dao nhìn sang, đôi mắt lập tức sáng lên: "Là đồng hồ, cậu lấy ở đâu ra vậy?"

Lập tức mặt Đinh Văn Lâm đỏ thành màu gan heo: "Tôi mang theo từ nhà lúc rời khỏi thủ đô."

Từ nhỏ đến lớn, cậu là người không được coi trọng nhất trong số mấy anh em, bất kể có món gì ngon, quần áo gì đẹp, cậu đều là người cuối cùng được lựa chọn, có đôi khi đến cậu thì đồ cũng đã bị giành hết.

Cha mẹ đưa cho người em thứ ba công việc mà vốn dĩ thuộc về cậu, đối mặt với uất ức của cậu, bọn họ lại chẳng thấy mình làm sai chỗ nào. Vì trả thù bọn họ, cậu lấy mất đồng hồ mà người nhà mua cho người em thứ tư đi.

Nguyễn Dao rất động lòng.

Không biết thời gian thật sự là rất phiền phức, cô cũng muốn mua cho mình một chiếc, nhưng một chiếc đồng hồ đeo tay mất một trăm hai mươi tệ, quan trọng là cô cũng không có phiếu đồng hồ.

Nhưng cô cũng không muốn chiếm hời của Đinh Văn Lâm: "Công việc kế toán là cậu tự giành lấy, lúc ấy trước khi hợp tác chúng ta đã nói rồi, đồng hồ này coi như tôi mua của cậu đi, nhưng tôi chỉ có thể cho cậu tiền, tôi không có phiếu."

Đinh Văn Lâm liên tục xua tay: "Không cần không cần, sao tôi lại có thể cầm tiền của cô chứ?"

Sau khi hai người thảo luận một hồi, cuối cùng Nguyễn Dao mua đồng hồ của Đinh Văn Lâm với giá ưu đãi năm mươi tệ.

Đến chiều Đinh Văn Lâm mời mọi người ăn sủi cảo thịt dê

Mọi người cùng nhau làm sủi cảo, vỏ bánh chẻo của Lâm Ngọc làm tốt nhất, vỏ mỏng nhưng không dễ rách, bao sủi cảo cũng rất đẹp, tròn vo giống như từng thỏi vàng ròng.

Sủi cảo của hai người Thẩm Văn Thiến và Ôn Bảo Châu giống như đang thi đấu xem ai xấu hơn, một cái ngã trái ngã phải, một cái thì không gói nhân, tóm lại vẻ ngoài ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc thèm ăn.

Sủi cảo của Nguyễn Dao thì bình thường, nhưng ít nhất là vẫn đủ tiêu chuẩn.

Thừa dịp tất cả mọi người có mặt, cô nói ra chuyện Liên đoàn Phụ nữ muốn tìm một trợ lý: "Liên đoàn Phụ nữ của đội sản xuất chỉ có một mình tôi quản lý mà không có nhân viên, khoảng thời gian trước tôi có xin chủ nhiệm Hồ, muốn tuyển một trợ lý ở đội sản xuất, sau lại bởi vì sự việc của Phương Chí Hành mà trì hoãn."

Vừa dứt lời, trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Ánh mắt của mấy người họ đồng thời dừng ở trên người Nguyễn Dao.

Thẩm Văn Thiến liếc mắt một cái nhìn Ôn Bảo Châu: "Nguyễn Dao, vậy cô muốn tuyển dạng như nào?"

Nguyễn Dao: "Trong lòng tôi đã có người được chọn, tôi muốn Ôn Bảo Châu gia nhập vào Liên đoàn Phụ nữ, nếu cô ấy đồng ý."

Ôn Bảo Châu sửng sốt, tiếp theo thét chói tai nhào tới ôm lấy Nguyễn Dao: "Tôi đồng ý tôi đồng ý! Nguyễn Dao cô thật sự quá tốt!"

Tay Ôn Bảo Châu dính không ít bột mì, Nguyễn Dao ghét bỏ mà đẩy cô ấy ra: "Ngày mai tôi sẽ nói một tiếng với đội trưởng Hồ, về sau cô cứ đến văn phòng làm việc đi."

Ôn Bảo Châu gật đầu như như giã tỏi: "Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ làm việc cho tốt, sẽ không khiến cô mất mặt."

Trước đó nếu không phải cùng Nguyễn Dao vừa rèn luyện thân thể, vừa học vài chiêu phòng thân, thì khi Phương Chí Hành bắt lấy cô ấy, chắc chắn cô ấy không có cách nào chạy trốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận