Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 387. Có cảm giác như trông gà hóa cuốc 3

Chương 387. Có cảm giác như trông gà hóa cuốc 3


Giang Xuân Hoa không khỏi cảm thán nói: “Dương Thành này thật là một nơi kỳ lạ, cũng đã đến mùa thu rồi, nhưng cây cối vẫn xanh như vậy, cây cối ở căn cứ đều đã chuyển vàng hết rồi.”

Nguyễn Dao gật đầu: “Điểm này của Dương Thành đúng là rất khác với phương Bắc, mùa thu không thấy lá rụng, nhưng đến tháng Ba, tháng Tư của mùa xuân thì đường phố lại ngập tràn trong màu vàng ánh, giống như mùa thu của thủ đô vậy, vô cùng xinh đẹp.”

Mọi người nghe vậy lại cảm thấy hiếm lạ.

“Không phải mùa xuân là mùa trăm hoa đua nở sao? Tại sao đến lúc đó lá lại rụng đầy đường?”

“Tháng Tư năm sau chúng ta còn tham gia hội chợ Canton không? Nếu như còn tham gia, đến lúc đó có thể thấy được.”

Nguyễn Dao tự tin nói: “Nhất định phải tham gia, năm nay lấy được thành tích khá như vậy, sang năm ít nhất chúng ta phải tăng thành tích lên gấp đôi, cho nên mọi người phải càng cố gắng mới được!”

“Được, chúng tôi nhất định sẽ càng cố gắng!”

Cứ như vậy mọi người cười cười nói nói đến nhà khách, lúc gần vào cửa, đột nhiên Nguyễn Dao ngừng lại, xoay người nhìn mấy lần về phía sau.

Giang Xuân Hoa chú ý đến, không nhịn được hỏi: “Dao Dao, cháu sao vậy?”

Nguyễn Dao không nhìn nữa, nói: “Mới vừa rồi cháu cho là có người đang theo dõi chúng ta, nhưng chắc là cháu nhìn lầm rồi.”

Trước đó cô còn đề phòng hai mẹ con Vương Phân và Nguyễn Thanh Thanh sẽ tới làm phiền cô, chỉ là một khoảng thời gian rồi hai mẹ con này còn chưa xuất hiện, mặc dù Nguyễn Dao không biết tại sao hai người kia từ bỏ chuyện làm khó mình, nhưng lấy bản lĩnh của hai mẹ con kia, hẳn không làm nên trò trống gì.

Giang Xuân Hoa thuận theo tầm mắt của cô nhìn ra ngoài, bên ngoài có mấy người đi đường đi ngang qua, nhưng dáng vẻ rất bình thường.

Vì vậy bà ấy an ủi cô: “Chắc là cháu quá căng thẳng, trở về tắm rửa nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ có thể gặp được kỹ sư Lãng, để kỹ sư Lãng thấy bộ dạng này của cháu, không phải là cậu ta sẽ đau lòng chết sao?”

“...”

Nguyễn Dao bất đắc dĩ cười một tiếng, cô cảm thấy thím Xuân Hoa đã nghiện trêu ghẹo cô rồi.

Trở về phòng, Khương Anh và Tiểu Mai đi tắm trước, nhưng sau một lát, đột nhiên phòng tắm truyền đến tiếng của Khương Anh: “Xưởng trưởng, xưởng trưởng, cô có thể đến đây một chút được không.”

Phòng tắm ngay bên cạnh phòng các cô, Nguyễn Dao nghe được tiếng gọi này thì cho rằng xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy đến: “Tiểu Anh, sao vậy?”

Giọng nói buồn bực của Khương Anh truyền đến: “Xưởng trưởng, cái đó của tôi tới sớm, nhưng tôi không mang theo băng vệ sinh theo.”

Kỳ kinh nguyệt của cô ấy vốn là tuần sau mới đến, không biết có liên quan đến chuyện không quen thủy thổ hay không, lại tới trước một tuần lễ.

Nguyễn Dao: “Tôi cũng không mang, Tiểu Mai, cô có hay không?”

Tiểu Mai: “Tôi cũng không có, trước khi đến đây tôi vừa có xong, cho nên không mang.”

Ở bên trong Khương Anh nhíu mày: “Vậy phải làm sao bây giờ? Tôi như vậy không có cách nào đi ra ngoài cả, rất dễ làm bẩn quần áo.”

Nguyễn Dao dừng lại nói: “Tôi đi xuống dưới hỏi quầy phục vụ thử, cô chờ tôi một chút.”

Gương mặt Khương Anh đỏ vô cùng: “Cảm ơn cô, xưởng trưởng, tôi lại phiền đến cô rồi.”

Nguyễn Dao nói một tiếng không cần khách sáo, liền xoay người đi xuống lầu tìm nhân viên phục vụ.

Nhưng nhân viên phục vụ nói nhà khách của cô ấy không bán băng vệ sinh: “Cô phải đi đến Cung Tiêu Xã mua, vào lúc này chắc Cung Tiêu Xã vẫn chưa đóng cửa, cô đi nhanh đi.”

Nguyễn Dao cảm ơn nhân viên phục vụ, xoay người đi ra khỏi nhà khách.

Cung Tiêu Xã và nhà khách cách nhau một đoạn, nếu như đi đường lớn sẽ không kịp, Nguyễn Dao suy nghĩ một chút, liền quẹo vào ngõ hẻm bên tay trái.

Ngõ hẻm rất dài, vào lúc này trời đã bắt đầu tối, ven đường lại không có đèn, nhìn qua rất tối.

Chẳng qua lúc này cũng không được xem là quá khuya, còn có thể thấy được người đi qua đi lại ở đầu ngõ, cho nên Nguyễn Dao cũng không sợ.

Chỉ là cô còn chưa đi được bao xa đã nghe được tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ sau lưng.

Cô nhíu mày lại, theo bản năng bước nhanh hơn, nhưng cô đi nhanh, hình như bước chân phía sau cũng tăng nhanh, chuyện này có gì đó không đúng.

Trong lòng Nguyễn Dao lộp bộp một tiếng, không chút suy nghĩ nhấc chân bỏ chạy.

Người phía sau cũng chạy theo, chuyện này làm cho cô chắc chắn đối phương đang đuổi theo cô, trong lòng cô không khỏi có chút hối hận, không nên lựa chọn đi đường này.

Ngõ hẻm rất dài, gió đêm thổi từ đầu ngõ đến, thổi bay tờ giấy trên đất.

Dưới chân Nguyễn Dao giống như sinh ra gió, mắt thấy gần chạy ra khỏi ngõ, trong lòng cô rất vui mừng.

Nhưng một giây sau, một người người to lớn không biết đi ra từ chỗ nào, nắm lấy cổ cô.

“Anh…”

Động tác của đối phương vừa nhanh vừa chuẩn, Nguyễn Dao chỉ kịp kêu nửa chữ, cổ họng đã bị bóp chặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận