Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 100: Tôm Hùm Lớn 5

Chương 100: Tôm Hùm Lớn 5
Chương 100: Tôm Hùm Lớn 5
“Vào nhà thôi, lão nhị cũng vào đây đi.”Hai người đều cùng nhau đi vào nhà Tiền lão đại. Nhà Tiền lão đại có một người con trai và một cô con gái lớn, ngoài ra còn có một người con trai nhỏ.Tiền lão nhị có một trai một gái, là song bào thai, Hải Tảo là muội muội.Nhìn thấy hai nhà ai ai cũng đều xanh xao vàng vọt thì còn gì không hiểu nữa?Thấy bọn họ như vậy, Lý lão đầu cũng không hàn huyên mà nhanh chóng nói chuyện chính: “Ta có mang theo lương thực cho các ngươi.”Hai nhà đều khiếp sợ nhìn Lý lão đầu.Tiền lão đại: “Tỷ phu...”Lý lão đầu: “Chuyện là chúng vận khí tốt, may mắn gặp được và kết bạn với một gia đình giàu có. Nhà đó thích hải sản, nên nguyện ý dùng lương thực để đổi. Lúc đó ta liền nghĩ đến các ngươi. Cơ hội như vậy rất hiếm gặp, nên phải nắm thật chặt. Nên cố gắng đi thật nhanh đến đây.”Tiền lão đại và Tiền lão nhị kích động cầm tay Lý lão đầu: “Tỷ phu...”Hai người đều là người ăn nói vụng về, nên cũng không biết nói gì.Đừng nghĩ ở đất liền thì hải sản rất đáng giá, nhưng thật ra còn tuỳ vào loại hải sản và sở thích của người mua. Những ngư dân ở hạ du như bọn họ thật ra cũng không kiếm được bao nhiêu, đều bị những thương lái đứng trung gian bóc lột.Vì thế, muốn một cuộc sống ấm no là điều không dễ dàng.Lý lão đầu: “Trước tiên các ngươi nhanh chóng đem lương thực vào nhà đi.”“Phẩm chất của lương thực này cực kỳ tốt, nếu các ngươi không nỡ ăn thì có thể vào trong thành đổi thành gạo lức, như vậy sẽ đổi được nhiều lương thực hơn. Ta nghĩ một bao gạo này có thể đổi được năm bao gạo lức.”Tiền lão đại thầm nghĩ: Thật tốt đến vậy sao.Ngay khi vừa mở ra, nhìn thấy những hạt gạo tinh tế và mì thì hắn kích động đến run run: “Đừng nói là năm, một đổi tám vẫn được. Nhất định sẽ có người nguyện ý đổi.”Bọn họ không hề nghĩ đến cả một xe đều là lương thực, trừ bỏ gạo và mì thì còn có bắp.“Tỷ phu, này, này... thật cảm ơn huynh, chúng ta cũng không biết nói gì hơn.”Lý lão đầu: “Chúng ta là người một nhà, không cần phải nói thêm gì cả. Đại tỷ các ngươi cũng mong các ngươi có một cuộc sống thật tốt.”Hai người dùng sức gật đầu.Lý lão đầu nói: “Lại nói, ta lấy lương thực này để đổi hải sản.”“Chúng ta hiểu, nhưng hải sản của bọn đệ đâu đáng giá bao nhiêu tiền. Dù là hải sản quý hiếm hơn cũng không đáng giá bằng một xe lương thực này.”Hai người không phải không biết điều, dù đều là nông dân nhưng bọn họ lại thuộc tầng lớp dưới cùng của xã hội, còn không sánh được với những người trồng trọt. Lúc thời tiết khô hạn thì cuộc sống của mọi người đều khó khăn; nhưng khi trời mưa, mọi việc dần chuyển biến tốt thì cuộc sống của những người nông dân sẽ ngày một tốt hơn.“À, nơi này còn có một một ít vải bố, cái này không phải dùng để đổi hải sản mà ta cùng đại tỷ tặng cho các đệ. Hai đệ mỗi người một nửa, muốn lưu lại làm quần áo hay đổi thành bạc đều được.”Vợ Tiền lão nhị nghe vậy liền khóc lên, thấp giọng nói: “Cha bọn nhỏ, vậy là ông có tiền xem bệnh rồi.”Hải Tảo cùng ca ca cô cũng len lén lau nước mắt.Tiền lão nhị cũng kích động, nhỏ giọng nói: “Các ngươi sao lại khóc, đây là chuyện tốt.”Tiền lão đại: “Chuyện hải sản này cũng không thể chỉ dựa vào mỗi nhà chúng ta. Để ta hỏi lại Vương đại ca, nhà huynh ấy có thuyền, thường xuyên bắt được những loại hải sản lớn, chúng ta vừa thuê thuyền ra biển vừa thu mua lại một ít của người dân trong thôn.”“Được.”Chuyện này cũng không xa lạ gì với mọi người trong thôn. Trước đây, thường xuyên có một vài du thương hoặc người bán rong chuyên đến đây thu mua hải sản. Nếu người trong thôn có mối bán bên ngoài ngẫu nhiên sẽ thu mua lại một ít sau đó bán lại kiếm chút tiền chênh lệch.Vì thế chuyện thu mua này không có gì xa lạ, mọi người đều đã quen.Hai huynh đệ Tiền gia bắt đầu bàn bạc công việc, vì cuộc sống sau này mà cố gắng.Tiền lão nhị tựa hồ tinh thần phấn chấn lên không ít: “Tỷ phu, huynh cứ yên tâm.”Lý lão đầu chỉ biết trồng trọt, đối với việc đi biển đánh bắt hải sản một chút cũng không hiểu, nhưng hai huynh đệ Tiền gia và Tiền gia nhiều đời đều là ngư dân, nên rất quen thuộc với những việc này. Hai người quyết định, trước hết bọn họ sẽ tự mình đánh bắt, nếu không đủ thì sẽ thu mua lại của người dân trong thôn.Đương nhiên, nếu muốn đổi được hải sản quý hiếm thì khẳng định bọn họ phải đánh tiếng trước với người dân trong thôn.Lúc này, Hải Tảo lên tiếng: “Con có thể xuống biển.”“Con cứ ở nhà đi, hiện tại trời rất lạnh.”Con gái nhà ngư dân đúng là không dễ dàng.Hải Tảo: “Nhưng con có thể.”Cô đã mười hai tuổi, có cái gì không thể chứ?“Con cùng ca ca đưa đại dượng vào thành, dùng lương thực này đổi thành loại bình thường. Đại dượng các con không quen thuộc nơi này, phải có các con đi theo mới được.”Hải Tảo suy nghĩ, sau đó gật đầu đồng ý.Cả nhà đều nhanh chóng hành động. Bọn họ nào dám ăn lương thực tinh mà Chân Minh Châu đưa, hận không thể mang đi đổi thành nhiều gạo lức hơn một chút, như vậy có thể ăn được trong một thời gian dài. Không chỉ Tiền gia mà đến cả Lý gia cũng làm như vậy.Nhóm người Lý gia ở làng chài ba ngày. Hải sản thu được chủ yếu là do Tiền gia đánh bắt được, một phần nhỏ là mua lại từ người dân trong thônTrên đường trở về, bọn họ cảm thấy mọi việc suôn sẻ hơn so với lúc đi. Thấy bọn họ mang theo hải sản nên hầu hết mọi người đều không quan tâm.Hải sản thịt ít vỏ nhiều, những gia đình bình dân thường sẽ không ăn những thứ này. Nên đường về thanh tịnh hơn rất nhiều.Lý lão đầu kể lại chuyến hành trình của mình, sau đó cười nói: “Đừng nghĩ lần này chỉ đổi một ít lương thực lấy hải sản, hai cậu em vợ tôi đều lấy lương thực tỉnh đổi thành gạo lức, nếu tiết kiệm có thể ăn được nửa năm.”Chân Minh Châu cảm thán: “Thật quá vất vả.”Sau đó lại hỏi: “Vậy mùa đông bọn họ cũng đi biển sao?”“Phải đi chứ, nếu không thì lấy cái gì để ăn? Cuộc sống ở làng chài không hề dễ dàng.”Chân Minh Châu cảm khái bản thân mình vô cùng may mắn có thể sinh ra ở hiện đại.“Chúng ta đi xem hải sản một chút.”Cô đã hạ quyết tâm, nếu mấy người Lý gia nguyện ý, thì cô sẽ tiếp tục trao đổi.Đây không phải là vì cô tham ăn, mà theo cách nói của Lý lão đầu thì nếu cô nguyện ý đổi lương thực, đó là điều bọn họ cầu còn không được.Chân Minh Châu không thể giúp được gì nhiều, nhưng vẫn sẵn sàng làm chút việc nhỏ.Nếu ông trời đã cho cô cơ hội này, cô muốn làm chút việc gì đó trong khả năng của mình.Cuộc sống của những người ở cổ đại thật quá khó khăn.Chỉ là... Fuck.Chân Minh Châu nhìn thấy hải sản liền chấn kinh.Vô cùng khiếp sợ!Thì ra cô mới là người chiếm tiện nghi lớn a.Cô nghĩ nếu mình đổi nhiều một chút, để bọn họ có thêm nhiều lương thực hơn, như vậy đối với bọn họ đã là rất tốt rồi.Nhưng sự thật luôn khiến người khác khiếp sợ.Số hải sản này...Chân Minh Châu cầm tôm hùm lên, trong nháy mắt liền hét lên: “Này, này, con tôm hùm này sao lại lớn như vậy!”Một con tôm hùm lớn này có thể mua được cả một xe lương thực.Là cô, cô mới là người được hời a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận