Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 91: Quyết Định Không Mở Cửa 4
Chương 91: Quyết Định Không Mở Cửa 4
Chỉ là đi ngược lại với lời cầu nguyện của Chân Minh Châu, đến nửa đêm thì cô nghe được tiếng sấm ầm vang, cô nhanh chóng ngồi dậy lảo đảo chạy xuống lầu, liền thấy Trương Vũ cùng gấu trúc nhỏ sánh vai nhau ngồi ở hành lang, ánh mắt cả hai đang nhìn về màn mưa.Trương Vũ: "Tiểu Chân, sao cô lại xuống đây?"Chân Minh Châu: "Không phải do tôi không yên tâm sao?"Cô nói: "Đã gần ba giờ sáng, anh không ngủ sao?"Trương Vũ: "Không buồn ngủ, đây là lần đầu tiên tôi được sờ gấu trúc còn sống đó."Nói cách khác chính là hưng phấn, cuồng nhiệt.Chân Minh Châu: Cô không hiểu lắm cảm giác này.Cô nhìn Trương Vũ, nghiêm túc nói: "Anh không được ra ngoài cửa, nếu có người gõ cửa cũng đừng quan tâm, thành thật ở yên trong phòng là được."Trương Vũ mím môi, nét mặt căng thẳng gật đầu: "Tôi biết rồi."Bọn họ đều biết không thể ở nơi này lâu được. Một vài ngày có lẽ không sao cả, nhưng nếu ở lại trong thời gian dài thì nhất định không được.Vì thế anh ta cố gắng tránh chuyện này, nếu không anh ta không thể nào tiếp tục ở lại đây phối hợp công tác.Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.Đêm hôm khuya khoắt, tiếng đập cửa vang lên cùng tiếng mưa rơi.Quả nhiên ông trời đúng là muốn đối nghịch với cô, cô càng sợ cái gì thì liền xảy ra cái đó.Cô cầu nguyện trời đừng mưa thì lại mưa, hy vọng đừng có ai đến thì lại có người đến.Đúng thật là quá đối nghịch với cô mà.Chân Minh Châu ra dấu cho Trương Vũ, anh ta há miệng thở dốc nhưng không lên tiếng, tuy nhiên Chân Minh Châu nhìn thấy khẩu hình của Trương Vũ: Cẩn thận.Trương Vũ quyết đoán ôm gấu trúc nhỏ vào nhà, tiểu gia hỏa giãy giụa muốn đi tìm Chân Minh Châu nhưng vẫn bị cưỡng chế mang đi.Một chú gấu trúc con như nó không có khả năng phản kháng a.Chân Minh Châu hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ giọng hỏi: "Ai đó?"Ngoài cửa không có bất kỳ âm thanh gì khác ngoài tiếng lao xao.Chân Minh Châu xoay người đi, cô không phải là người lỗ mãng nên quyết định quay vào nhà. Phòng chứa hàng nhỏ ở lầu một là nơi lắp đặt các thiết bị thu hình từ camera giám sát, cô quyết định mở camera ở khu vực cổng lớn. Đôi khi cô cũng muốn cảm khái vận khí của mình không tồi chút nào, máy giám sát ở cửa vẫn hoạt động tốt.Bên ngoài trời đang mưa, có một người đàn ông toàn thân đầy máu, quần áo tả tơi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm homestay, trong tay nắm chặt một thanh chủy thủ.Chân Minh Châu: "!!!"Dù ban đêm không thể quan sát rõ mọi thứ, nhưng nhìn qua màn hình Chân Minh Châu vẫn có thể thấy được nét mặt đầy "sát khí" của người bên ngoài.Đúng là sát khí.Từ nhỏ đến lớn Chân Minh Châu chưa từng gặp phải người quá xấu xa, nhưng cô cảm thấy người ngoài cửa rất phù hợp với nhân vật kẻ xấu không rõ thân phận trên phim truyền hình, vừa gặp mặt liền có thể động thủ giết người.Đúng lúc này, người ngoài cửa đột nhiên nhảy lên, chỉ là hắn không thể nhảy vào bên trong mà cảm nhận được một cảm giác đau đớn.Phảng phất như hắn vừa đánh vào cái lưới mỏng, sau đó là cảm giác đau nhói.Hắn nhanh chóng lùi về phía sau, chủy thủ trong tay hình thành tư thế phòng thủ, một bên đầu gối khuỵ xuống đất, nghiêng người nhìn về phía trước, ánh mắt cảnh giác quan sát toà nhà trước mặt.Hắn nhìn ngôi nhà từ đâu bỗng nhiên xuất hiện, lại không biết mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào.Hắn không tin quỷ thần nhưng một màn vừa rồi thật khiến người khác giật mình.Chỉ là rất nhanh hắn liền hoài nghi, nếu thật sự là quỷ thần thì cần gì phải thiết lập hệ thống phòng ngự.Chỉ có thể là con người, nếu là thần tiên hay yêu quái thì với thủ đoạn của họ hiển nhiên là không cần những thứ này.Thậm chí, hắn có thể cảm giác được bản thân đang bị người khác quan sát. Tầm mắt của hắn hướng đến camera, vung tay lên liền đánh nát nó.Chân Minh Châu hốt hoảng hét lên một tiếng.Hắn nhìn chằm chằm homestay, mà ở trong phòng quan sát Chân Minh Châu cũng đang nhìn chằm chằm hắn.Chỉ là cô không nghĩ đến người này sau khi cảm nhận được mình bị người khác theo dõi liền đánh nát camera.Chân Minh Châu: "A, hắn nghĩ ngơi này chỉ có một chiếc camera sao?"Trước cửa homestay được trang bị đến tám chiếc.Tuy rằng người ta thường nói "không thể trông mặt mà bắt hình dong", nhưng nhìn thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí của hắn Chân Minh Châu cũng không dám mở cửa.Cô rất quý mạng nhỏ của mình, dù người này đã bị thương nhưng cô cũng sẽ không chủ quan làm bậy. Cô không hề buồn ngủ, vẫn mở to mắt nhìn chằm chằm hắn.Những người cổ đại Chân Minh Châu từng gặp không nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải người như hắn."Rầm!" Lại một cái camera bị đánh hỏng.Chân Minh Châu: "Này..."Cô nhìn chằm chằm camera, chợt nghĩ người này thật nhạy bén? Cô nhìn hắn qua camera vậy mà hắn cũng có thể cảm nhận được. Việc này cũng quá khoa trương đi? Chỉ là sau thời gian ngắn đánh nát hai cái camera, hình như hắn đã nắm bắt được quy luật, chẳng mấy chốc lại đánh hỏng thêm ba cái nữa.Camera có thiết kế giống nhau, nên cũng không trách được hắn có thể đánh hỏng nhiều cái như vậy.Chân Minh Châu: "Người này sao lại nhạy bén như vậy chứ."Đây là lần đầu tiên Chân Minh Châu gặp được "khách trọ" như vậy. Cô bắt đầu nổi nóng, trực tiếp đi đến kho hàng tìm một cái loa, sau đó đi ra cửa."Người ngoài cửa nghe đây, tôi biết anh rất lợi hại nhưng tôi cũng không phải người dễ chọc, tôi cũng không muốn so đo với anh, anh lập tức đi ngay đi. Nếu anh có bất kỳ hành động gì khác thì đừng trách tôi không khách khí."Ngoài cửa yên lặng, Chân Minh Châu nhướng mày, chợt cô nghe được âm thanh mở cửa, liền thấy Trương Vũ mở cửa ra nhìn cô.Chân Minh Châu xua tay, Trương Vũ lập tức đóng cửa đi vào nhà.Tuy Trương Vũ biết nơi này rất thần kỳ, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta tận mắt nhìn thấy những việc đã xảy ra.Nhất thời anh ta có chút bội phục Chân Minh Châu.Chân Minh Châu không phải người được huấn luyện trong quân đôi như bọn họ, cô chỉ là một sinh viên bình thường nhưng trong trường hợp này vẫn có thể giữ vững tâm lý thì đúng là không dễ dàng.Anh ta không thể gây ra thêm phiền phức cho Chân Minh Châu nên ngồi dựa vào cửa.Lúc này, Chân Minh Châu cũng nghe được âm thanh ngoài cửa truyền vào: "Tôi sẽ không phá hỏng đồ của cô nữa, tôi chỉ muốn nấp ở cửa trú mưa, ngày mai sẽ rời đi."Chân Minh Châu: "Tốt nhất là anh nói được thì phải làm được."Ngoài cửa liền an tĩnh trở lại.Chân Minh Châu không dám buông lỏng cảnh giác, khoé môi căng ra, không lên tiếng.Một lát sau, cô liếc mắt nhìn về cửa rồi xoay người đi vào nhà.Lỗ tai người bên ngoài giật giật, nghe tiếng bước chân cô rời đi thì ánh mắt tựa hồ càng thêm u ám.Lúc này, Chân Minh Châu hoàn toàn không ngủ được, cô nghĩ ngợi một chút liền bật hết đèn phòng khách và trong sân lên.Còn cô thì ôm đầu gối ngồi trên sô pha trong phòng khách, cũng không quan tâm đến việc đột nhiên có ánh sáng sẽ ảnh hưởng đến người bên ngoài.Thật ra cô hy vọng làm vậy sẽ khiến người bên ngoài khiếp sợ, để hắn nhanh chóng rời đi, không ở lại đây quá lâu.Nếu cẩn thận suy nghĩ một chút, xác suất "người không bình thường" xuất hiện ở homestay nhà cô là rất lớn.Vì nếu không gặp chuyện không may thì ai sẽ đi vào cánh rừng nguy hiểm, có khả năng sẽ mất mạng như Mãnh Hổ Lĩnh.Nhưng những ai đi vào khu rừng này, nếu không phải thiếu lương thực như Lý Quế Hoa thì khả năng là đang rơi vào tình huống nguy cấp.Ai da, nếu người này vẫn không đi, khi mấy người Lý gia đến đây lại gặp được thì phải làm sao?Đột nhiên, Chân Minh Châu lại cảm thấy lo lắng; nhưng chợt nhớ ra Lý lão đầu nói ông ấy đi đi về về cũng phải mất hơn một tháng, chỉ cần người này rời đi sớm thì có lẽ sẽ không sao.Nhưng sự việc đâu dễ dàng như vậy.Chân Minh Châu xoa xoa hai bên huyệt thái dương, cầu mong mưa nhanh tạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận