Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 104: Thân Thế Của Tiểu Thạch Đầu 4
Chương 104: Thân Thế Của Tiểu Thạch Đầu 4
"Vậy vợ của Thạch tú tài thì sao? Cô ấy chết như thế nào?"Lý lão nhân thở dài, mở miệng nói: "Còn không phải mấy người Thạch gia không biết làm người sao? Cả nhà họ Thạch đều trông cậy vào Thạch tú tài, trước kia khi Thạch tú tài còn sống đương nhiên là không dám quá phận. Nhưng sau khi Thạch tú tài qua đời thì vợ hắn liền tiếp quản mọi việc lớn bé trong nhà. Cô ấy bị hai vợ chồng già đối xử khắc nghiệt, chị em dâu cũng khi dễ. Nghe nói không đến một năm cô ấy trông già nua hơn hẳn. Sau đó, cũng không biết Thạch gia nghĩ như thế nào mà lại muốn bán cô ấy đi."Chân Minh Châu: "Cái gì!"Cô nhịn xuống mấy lời thô tục chuẩn bị phun ra, hỏi: "Vậy cô ấy có chịu không? Sao không quay về nhà mẹ đẻ?"Lý lão đầu: "Làm sao mà về nhà mẹ đẻ được. Bên nhà mẹ đẻ cũng không muốn quản chuyện này. Đừng nói lúc đó lương thực khan hiếm, ăn còn không đủ no nên làm sao chịu nuôi thêm một người. Dù có thể ăn no thì cha của Thạch nương tử..."Ông thở dài, tiếp tục câu chuyện: "Nhà mẹ đẻ của Thạch nương tử cũng là dòng dõi thư hương. Cha cô ấy cũng chính là lão sư của Thạch tiên sinh, là một người rất chú ý đến quy củ. Lúc trước, khi Thạch tiên sinh qua đời, ông ta đã nói muốn con gái mình cả đời thủ tiết vì con rể, sinh là người Thạch gia, chết cũng là ma của Thạch gia. Nghe nói, Thạch nương tử cũng từng về nhà cầu cứu, nhưng lại bị đuổi ra khỏi cửa."Chân Minh Châu nắm chặt tay.Hai nhà này không một nhà nào tốt.Cô tức giận thở dốc, gương mặt đỏ bừng lên: "Hai gia đình đều quá thiếu đạo đức. A, a, a, tức chết tôi mà. Sau đó thì sao?""Thạch nương tử sau đó đã thắt cổ tự vẫn trong căn phòng năm đó cô ấy thành thân."Chân Minh Châu nghe vậy liền trầm mặc."Vậy con của bọn họ thì sao?"Lý lão đầu nói: "Hai vợ chồng Thạch tiên sinh đều đã chết, làm gì có chuyện Thạch gia sẽ đối xử tử tế với con của bọn họ? Con trai Thạch tiên sinh còn nhỏ nhưng rất nhưng lanh lợi, làng trên xóm dưới đều nói thằng bé giống cha. Nhưng điều này có ý nghĩa gì đâu? Cha mẹ đã chết, nên đứa nhỏ này không khác gì với ngọn cỏ ven đường. Trước kia khi cha vừa mất thì vẫn có mẹ chăm sóc. Bây giờ đến mẹ cũng không còn nên cậu bé càng bị đối xử tệ bạc, nghe nói là không khác gì những đứa trẻ ăn mày. Nhưng được nửa năm thì lại nghe tin thằng bé mất tích.""Nhà bọn họ nói con trai của Thạch tiên sinh đi vào Mãnh Hổ Lĩnh tìm thức ăn, sau đó không thấy trở ra. Nhưng cũng có nhiều người hoài nghi đứa bé đã bị bọn họ mưu hại, chỉ là không có chứng cứ. Cũng có học trò của Thạch tiên sinh ra mặt vì thằng bé. Chỉ là Thạch lão thái thái nói, nếu mọi người hoài nghi có thể báo quan, cũng có thể đào ba thước đất nhà họ để kiểm tra. Nếu có thể tìm thấy thi thể bọn họ liền nhận tội; nếu tìm không thấy, bà ta sẽ kiện bọn họ tội vu khống. Lúc đó, nhà nhà đều khó khăn, miễn cưỡng ấm no đã rất khó, ai lại rãnh rỗi đi quản chuyện nhà người khác, nên cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì. Dù biết chuyện này có điều khuất tất nhưng mọi người cũng sẽ không xen vào việc nhà người khác."Nói đến đây, Lý lão đầu không ngừng thở dài: "Sở dĩ người trong thôn chúng tôi biết được tường tận chuyện này là vì học trò của Thạch tiên sinh rất nhiều, người đã nhận ân huệ của ông ấy cũng nhiều nên mọi người đều truyền tai nhau. Bởi vì đọc sách nên Thạch tiên sinh thành thân muộn, thành thân đã lâu lại không có con. Đến năm 30 tuổi Thạch tiên sinh mới có được một đứa con trai, vì thế rất nhiều học trò tự trách bản thân vì không thể giữ lại được con trai của hắn."Trước kia mọi người đều bôn ba vì cuộc sống mưu sinh, nên không suy nghĩ nhiều. Nhưng mấy tháng gần đây trời mưa liên tiếp, triều đình và những hộ gia đình giàu có đều sẽ cho mượn tạm lương thực. Cuộc sống của mọi người dần ổn định, tự nhiên sẽ có thời gian nói đến việc này."Nói tới đây, ông chợt phản ứng lại. Nghe nói con trai của Thạch tiên sinh - Tiểu Thạch Đầu chạy vào Mãnh Hổ Lĩnh.Mà nơi này chính là Mãnh Hổ Lĩnh.Tiên nữ lại đột nhiên hỏi về việc đó...Lý lão đầu nhìn về phía Chân Minh Châu, Chân Minh Châu rũ mắt, nói: "Đứa bé bị bọn họ lừa đi vào Mãnh Hổ Lĩnh."Mấy người Lý gia nghe vậy thì tức đến đỏ mặt: "Trên đời này sao lại có người ác độc đến vậy."Chân Minh Châu cố gắng hít thở nhịp nhàng: "Không giận, không giận, loại người này nhất định sẽ bị báo ứng, nhất định là như vậy."Cô đứng dậy, nói: "Để tôi tịnh tâm một chút."Cô đi ra cửa, ngửa mặt lên trời hét lớn; thật là tức chết cô mà."Chân Minh Châu."Khi Chân Minh Châu đang hét lớn thì đột nhiên nghe được giọng nói trầm thấp. Cô quay đầu lại thì thấy Túc Ninh cố gắng đứng dậy đi đến cửa sổ.Cô hít sâu một hơi, lên tiếng hỏi: "Sao anh lại đến đứng dậy? Vết thương của anh vẫn chưa tốt lên đâu."Túc Ninh: "Tôi có thể giết bọn họ."Chân Minh Châu kinh ngạc trợn to mắt: "Cái gì?"Túc Ninh bình tĩnh nói: "Nếu cô chán ghét bọn họ, tôi có thể giúp cô giết bọn họ."Chân Minh Châu lặng thinh.Người này nói đến việc giết người không khác gì với giết gà.Cô nhíu mày, nói: "Anh cố gắng dưỡng thương đi, bản thân bị thương nặng đến vậy thì đừng nghĩ đến những chuyện khác."Cô đi vào nhà, nhìn thấy hắn đỡ cửa sổ liền nói: "Anh xem anh kìa, như vậy còn đứng lên làm gì? Yên ổn dưỡng thương không phải tốt hơn sao? Nhưng thính lực của anh cũng khá tốt đó, chúng tôi nói gì anh đều có thể nghe thấy. Đúng là tôi rất tức giận, hận không thể trực tiếp dùng một mồi lửa đốt chết những người vô đạo đức đó. Nhưng nếu việc gì chúng ta cũng tự giải quyết thì còn cần quan phủ để làm gì."Túc Ninh cười nhạo một tiếng, nói: "Quan phủ sao?"Chân Minh Châu nhìn Túc Ninh, nghe ra giọng điệu trào phúng của hắn.Túc Ninh: "Lúc cha mẹ tôi bị hại, quan phủ đang ở đâu?"Với câu hỏi của Túc Ninh, Chân Minh Châu thật không biết phải trả lời như thế nào.Chính bản thân cô cũng cảm thấy quan phủ ở cổ đại đều không đáng tin cậy, không thể so sánh được với hiện đại.Nhưng cô là người được tiếp nhận nền giáo dục tiên tiến, lại sinh ra ở một thời đại hoà bình; nếu mở miệng là "giết người" thì cô làm không được.Không phải cô không ghét cái ác như kẻ thù, hay là do cô nhát gan; mà là bản năng nội tâm cô kháng cự.Chân Minh Châu nhẹ giọng: "Để tôi suy nghĩ một chút. Bây giờ thì để tôi đỡ anh nằm xuống nghỉ ngơi."Sau khi đỡ đỡ Túc Ninh nằm xuống, cô nói: "Anh cố gắng dưỡng thương đi. Anh không thích xem [Tiếu ngạo giang hồ] đúng không? Tôi sẽ đổi phim khác cho anh."Túc Ninh: "Sư phụ của Lệnh Hồ Xung là người xấu?"Chân Minh Châu: "Đúng vậy!"Túc Ninh: "Lệnh Hồ Xung và tiểu sư muội không thể tu thành chính quả*, đúng không?"*Tu thành chính quả: ý ở đây là nói thành đôi thành cặp với nhau.Chân Minh Châu: "Cũng đúng luôn!"Người này dự đoán như thần, khiến cô nghĩ rằng hắn đã từng xem qua bộ phim này.Chân Minh Châu: "Tôi nói hết cho anh rồi thì xem phim còn gì thú vị nữa? Anh cứ xem từ từ rồi sẽ biết. Chỉ là, vì sao anh lại nghĩ như vậy?"Túc Ninh ngẩng đầu nhìn Chân Minh Châu, nói: "Đồng cảm với hoàn cảnh của bản thân mình."Chân Minh Châu nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi, tôi không biết như vậy sẽ gợi lên câu chuyện thương tâm của anh, tôi...""Không liên quan đến cô." Hắn ngắt lời Chân Minh Châu, rồi quan sát cô từ trên xuống dưới: "Bây giờ, tôi có phần tin tưởng cô là tiên nữ."Chân Minh Châu: "Cái gì?"Túc Ninh: Nếu không phải tiên nữ, vì sao lại tốt bụng đến vậy.Chỉ là hắn không nói gì thêm về chuyện tiên nữ, chỉ nói: "Tôi vẫn muốn xem tiếp bộ phim này."Chân Minh Châu cười: "Vậy được, anh cứ xem phim tiếp đi. Lát trưa tôi sẽ nấu cho anh bát canh gan heo. Trước kia, khi A Cửu còn ở đây cũng thường xuyên uống canh này. Uống nhiều một chút thì cơ thể sẽ mau khỏe lại.""Tôi vậy mà có thể được hưởng đãi ngộ giống với Cửu hoàng tử?"Chân Minh Châu bật cười: "Đúng vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận