Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 319:

Chương 319:
Chương 319:
Thật ra cô vẫn luôn không ngừng "luyện võ", mỗi buổi sáng đều phải luyện tập một chút, nhưng việc luyện tập để cường thân kiện thể và học một số chiêu thức phòng thân đúng là không liên quan gì đến khả năng phóng phi tiêu, nên không trúng vẫn là không trúng.Cô nói: "Tôi không muốn thắng hết tất cả những thứ ở đó, hà tất gì phải phá rối việc làm ăn của người khác, dù gì cả hai đều đã có được thứ mình muốn. Nếu thái độ của ông ta không tốt, thích bới lông tìm vết thì tôi nhất định sẽ thỉnh cầu người lợi hại nhất trong chúng ta - Túc Ninh đại hiệp hỗ trợ. Nhưng thái độ của ông ta lại rất ôn tồn, lịch sự, nên chúng ta không cần phải mang tất cả những chú gấu bông có ở đó đi, anh nghĩ có đúng không?"Túc Ninh cười gật đầu.Cô nói: "Tính tình của cô rất tốt."Anh mỉm cười nhìn Chân Minh Châu, đây là cô gái tốt bụng nhất mà anh từng gặp.Chân Minh Châu liếc anh một cái, nói: "Vì lời khen này mà buổi trưa tôi sẽ mời anh ăn cơm."Túc Ninh: "Được, chúng ta ăn cái gì đây?"Chân Minh Châu: "Anh thích ăn món gì?"Túc Ninh mỉm cười: "Món gì cũng được."Anh cúi đầu nhìn Chân Minh Châu, cô đang ôm một chú gấu bông màu hồng, mặt của chú gấu to gấp ba lần gương mặt cô, trông rất buồn cười.Anh đưa tay đón lấy, nói: "Để tôi ôm nó giúp cô."Chân Minh Châu: "Cảm ơn."Túc Ninh: "Cô đã giúp tôi nhiều như vậy, nhưng tôi vẫn chưa nói tiếng cảm ơn."Chân Minh Châu: "Đâu có, không phải anh vẫn thường xuyên nói hay sao?"Túc Ninh nghiêng đầu, hỏi: "Có sao?"Thật ra Chân Minh Châu cũng không biết là có hay không, không có việc gì ai lại đi nhớ những chuyện này.Cô cười to, nói: "Được rồi, mặc kệ chuyện này. Tôi dẫn anh đi ăn món ăn mà anh chưa từng ăn qua."Túc Ninh: "Được."Từ rất xa Chân Minh Châu đã nhìn thấy bảng hiệu Pizza Hut, nói: "Chúng ta ăn Pizza Hut đi."Túc Ninh: "Đó là cái gì?"Chân Minh Châu: "Pizza nha, đến đó rồi anh sẽ biết."Nói đến đây, cô tự cười bản thân, nói: "Tại sao lúc nào tôi cũng dẫn anh đi ăn những món này vậy. Thật ra, chúng ta nên ăn món gì đó sang trọng hơn."Không phải hamburger, gà rán thì lại là pizza.Túc Ninh: "Tôi vẫn chưa ăn qua, bây giờ nếm thử không phải khá tốt sao?"Đang nói chuyện thì anh nhìn thấy một nam một nữ đứng đối diện đang ôm nhau.Túc Ninh: "!!!"Chuyện này...Hình như quá khoa trương thì phải?Trước mặt nhiều người sao lại có thể làm như vậy?Túc Ninh yên lặng mặt đỏ, nắm lấy bả vai của Chân Minh Châu , nói: "Chúng ta nên tránh đi chỗ khác thôi."Chân Minh Châu "a" một tiếng, nhìn theo tầm mắt của anh, nghi hoặc: "Không có gì?"Túc Ninh trợn to mắt: "Hai người kia!"Ngay sau đó liền nói: "Đừng nhìn."Chân Minh Châu: "..."Khóe miệng cô giật giật, nhìn về phía Túc Ninh, lúc này đây cô đã cảm nhận được khoảng cách giữa hai thời đại.Cô nói: "Thật ra như vậy cũng không sao cảTúc Ninh: "!!!"Cô nói: "Hiện tại..."Chưa kịp dứt lời liền thấy cặp đôi vừa rồi còn ôm nhau thế nhưng lại hôn nhau.Chân Minh Châu: "!!!"Túc Ninh: "!!!!"Nháy mắt sắc mặt Túc Ninh đỏ bừng, nói: "Như thế này cũng là bình thường sao?"Chân Minh Châu: "A..."Cô hơi đỏ mặt nói: "Có hơi khác người một chút nhưng hôn nhau là quyền tự do của bọn họ, chúng ta không cần đại kinh tiểu quái."Chân Minh Châu xoay người, đỏ mặt nói: "Chúng ta đi thôi."Túc Ninh: "Bọn họ..."Chân Minh Châu dừng bước, nói: "Chúng ta cũng không quen biết bọn họ, cũng không nên thảo luận những chuyện sau lưng người khác, như vậy là không lịch sự."Túc Ninh lập tức im lặng.Cuối cùng Chân Minh Châu cũng thở phào nhẹ nhõm, loại đề tài này quả nhiên không thích hợp để một thiếu nữ độc thân như cô giải thích với Túc Ninh, đúng là không thích hợp chút nào.Cũng may, Túc Ninh không hỏi gì thêm.Cả hai nhanh chóng chơi thêm hai trò chơi nữa, cuối cùng cũng "quên mất" chuyện vừa xảy ra.Chân Minh Châu: "Chúng ta không thể ra bên ngoài ăn trưa, nếu ra ngoài thì khi trở về phải mua vé một lần nữa. Nhưng cũng may là có cửa hàng Pizza Hut trong khuôn viên khu vui chơi."Hai người cùng nhau đi bộ đến đó, đúng lúc thấy một nhóm thiếu niên choai choai trượt ván trượt xông đến.Chân Minh Châu: "Ôi mẹ ơi."Cô vội vàng né ra phía sau, thân người lắc lư rồi dựa vào người Túc Ninh. Nháy mắt gương mặt Túc Ninh đỏ bừng lên, khóe miệng nhếch lên. Anh lập tức vươn tay ôm lấy vai Chân Minh Châu.Chân Minh Châu xoay đầu lại thì Túc Ninh liền rút tay lại: "Nhanh đứng sát vào người tôi."Anh nhìn nhóm thiếu niên trượt ván đang ồn ào rời đi, khẽ cau mày: "Thế này sẽ rất dễ va vào người khác."Chân Minh Châu: "Đúng vậy, đám nhóc nghịch ngợm này."Hai người cùng nhau đi vào cửa hàng, bên trong có không ít người nhưng thật ra vẫn còn chỗ trống.Hai người ngồi xuống, Chân Minh Châu: "Để tôi gọi món."Túc Ninh: "Được."Chân Minh Châu ngẩng đầu cười nói: "Thoạt nhìn dáng vẻ của anh rất ngoan ngoãn."Túc Ninh mấp máy môi, sắc mặt vẫn còn hồng nhuận, cúi đầu đặt đại hùng bên cạnh mình, nhìn Chân Minh Châu gọi món, nói: "Đây không phải chỉ là bánh nướng sao?"Chân Minh Châu: "... Bánh nướng của nước ngoài."Túc Ninh: "Tại sao phần nhân không đặt ở bên trong mà ngược lại đặt ở bên ngoài, trưng bày như vậy có thể bán được giá tốt sao?"Chân Minh Châu không nhịn được mà bật cười."Tôi cũng không biết vì sao, cũng có lẽ là như anh nói? Cũng có thể là vì thuận tiện? Phần nhân cho vào bên trong nào tiện như đặt ở bên ngoài."Túc Ninh: "Chắc là vậy."Lần này Chân Minh Châu lại càng không nhịn được, dùng thực đơn che mặt lại, cười đến mức bả vai run run.
Bạn cần đăng nhập để bình luận