Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 311:

Chương 311:
Chương 311:
Trong khoảng thời gian này, thật ra cô vẫn luôn nghiên cứu bảng chữ mẫu. Chân Minh Châu là một người rất tự tin vào bản thân, nhưng dù vậy cô vẫn không yên tâm về ánh mắt của mình. Nên trước đó cô đã liên hệ với cấp trên thông báo rằng sau khi Quan Hân rời đi sẽ giao nộp bảng chữ mẫu cho tổ chức.Hiện giờ Quan Hân đã đi rồi thì cô cũng nên thực hiện lời hứa của mình."Tôi đi gọi điện thoại cho Vu Thanh Hàn."Túc Ninh: "Anh ta sẽ đến đây sao?"Chân Minh Châu: "Hẳn là anh ấy sẽ trực tiếp đến đây, vì vật này rất quý giá."Chân Minh Châu lại lẩm bẩm: "Tôi thật đúng là người lập được công lớn nhưng không cần ban thưởng."Túc Ninh cười, gật đầu nói,"Đúng vậy.Chân Minh Châu: "Ai, chờ Vu Thanh Hàn đến mang bảng chữ mẫu đi tôi sẽ dẫn anh ra ngoài đi dạo."Là người hiện đại đã lấy được thẻ căn cước, nhưng hiểu biết của Túc Ninh về xã hội hiện đại vẫn còn rất ít; là đồng nghiệp, Chân Minh Châu cảm thấy mình nên dẫn anh đi dạo khắp nơi, vừa hay cô cũng có thể giải sầu.Cô hỏi: "Chủ ý của tôi không tồi, đúng không?"Khóe miệng Túc Ninh nhếch lên, gật đầu nói: "Vô cùng tốt."Chân Minh Châu: "Nhưng có lẽ chúng ta không thể rời đi quá lâu, một khi trời mưa nếu có người đến thì sẽ rất phiền, tôi dẫn anh đến thành phố dạo chơi một chút."Túc Ninh: "Được."Chân Minh Châu cười: "Tôi sẽ dẫn anh đến vườn bách thú ở Lệ thành đi dạo một vòng, xem lão hổ hay sử tử gì đó."Túc Ninh: "???"Chân Minh Châu thấy anh không hiểu lắm thì cười càng dữ dội hơn: "Đến lúc đó anh sẽ biết."Túc Ninh: "Vậy khi nào chúng ta đi vận chuyển kho báu?"Chân Minh Châu: "Chuyện này chờ Vu Thanh Hàn đến rồi hai người tự bàn bạc với nhau, không liên quan đến tôi a."Cô biết Túc Ninh đang nói đến kho báu của tổ chức sát thủ.Lúc trước anh đã từng nói sẽ dùng kho báu của tổ chức sát thủ để đổi lấy một thân phận ở hiện đại.Tuy rằng, Vu Thanh Hàn cũng từng nói qua không cần thiết phải làm như vậy, thứ này cũng không phải dùng tiền bạc là có thể đổi lấy. Sở dĩ cấp trên quyết định để anh ở lại hoàn toàn là suy xét trên tình huống cụ thể. Nhưng Túc Ninh cảm thấy nếu đã nói ra thì phải giữ lời hứa.Túc Ninh: "Vậy cũng được, chờ Vu Thanh Hàn đến tôi sẽ nói chuyện với anh ta."Anh bổ sung thêm: "Thật ra nơi cất giấu kho báu của tổ chức cách nơi này khá xa, nếu không chuẩn bị vẹn toàn sợ là không dễ dàng đến được đó. Chúng ta nhất định sẽ gặp phải rất nhiều rắc rối. Nếu tôi đoán không sai thì hiện tại chắc chắn có rất nhiều người đang tìm thứ này."Chân Minh Châu nhìn anh, đột nhiên nói: "Anh nói xem nếu chúng ta không đào kho báu ở Túc Triều mà ở hiện đại thì sao?"Dừng một chút, cô liền lắc đầu, nói: "Cũng không được, hiện tại còn chưa biết vị trí địa lý của Túc triều là ở đâu nên càng khó khăn hơn."Ai biết mấy trăm năm qua vùng đất này đã thay đổi như thế nào?Hơn nữa không biết trải qua mấy trăm năm có thể bị trộm đi rồi hay không?Thêm một điều nữa, nếu quốc thổ của Túc triều căn bản không thuộc quốc gia của cô thì sao?Dù ý tưởng này tốt đẹp, nhưng lại không thực tế.Chân Minh Châu thở dài một hơi, nói: "Giá như đơn giản hơn một chút thì tốt rồi."Túc Ninh cười nói: "Tuy không đơn giản nhưng tôi cũng sẽ đảm bảo đồ vật an toàn về đến đây."Chân Minh Châu nghiêm túc: "Không phải đảm bảo đảm đồ vật an toàn, mà anh phải bình an trở về."Khóe miệng Túc Ninh cong lên, gật đầu đảm bảo.Chân Minh Châu nhìn thấy nụ cười của Túc Ninh, đột nhiên nhớ đến một chuyện, liền sốt sắng hỏi: "À đúng rồi, tiền lương của anh là bao nhiêu vậy."Túc Ninh: "Hai vạn."Thật ra anh cũng không biết hai vạn là nhiều hay ít, vì dù sao hiện tại anh ở đây tạm thời không cần tiêu tiền.Nên anh cũng không có khái niệm gì về số tiền này.Chân Minh Châu lập tức mở to mắt, vẻ mặt không vui, chu môi, oán giận nói: "Vì sao tiền lương của tôi thấp hơn anh nhiều vậy? Vu Thanh Hàn này thật thiếu chuyên nghiệp!"Dựa vào cái gì chứ!Trọng nam khinh nữ.Không đúng, câu nói này không thích hợp sử dụng trong hoàn cảnh hiện tại.Dù sao Chân Minh Châu cũng đang tức giận.Túc Ninh nghi hoặc: "Tiền lương của cô tương đối thấp hay sao?"Chân Minh Châu thở phì phò, đáp: "Ồ."Thật ra trong lòng Chân Minh Châu cũng hiểu rất rõ không phải như vậy. Ban đầu cô không suy nghĩ nhiều về chuyện lương bổng, sau đó lại nhận được phần trăm hoa hồng nên tiền bạc thu vào không ít.Do đó, dựa theo tình hình mà quyết định mức lương, không cần điều chỉnh gì cả.Nhưng Túc Ninh thì không giống với cô, người này là một tên nghèo chỉ có hai bàn tay trắng.Nếu Chân Minh Châu không giữ anh ở lại đây, thì tài sản của anh chỉ có vỏn vẹn tiền lương.Chính vì vậy, nên dù Túc Ninh là người mới nhưng Vu Thanh Hàn vẫn giúp anh có được khoản lương kha khá.Rất nhanh Chân Minh Châu đã suy nghĩ thông suốt, không cần người khác an ủi cô đã tự an ủi bản thân mình.Cô nhìn Túc Ninh, nói: "Anh thật nghèo nha."Túc Ninh: "... ???"Vừa rồi không phải vẫn còn tức giận sao?Vừa rồi không phải còn nói anh kiếm tiền nhiều hơn cô sao?Làm thế nào đột nhiên bình thường trở lại, còn lộ ra vẻ mặt đồng tình.Có phải thay đổi hơi nhanh rồi không?Lại còn bảo anh nghèo?Túc Ninh: "Vậy... rốt cuộc là tôi có nhiều tiền hay ít tiền?"Chân Minh Châu: "Như vậy đi, tôi sẽ dẫn anh đi siêu thị dạo một vòng, lúc đó anh liền biết số tiền này có thể mua được bao nhiêu thứ.""Vậy cô..."Chân Minh Châu ngẩng đầu lên, mỉm cười: "Tuy rằng tiền lương của tôi thấp, nhưng phần trăm hoa hồng rất cao, tôi là tiểu phú bà."Thấy cô như vậy, đột nhiên Túc Ninh bật cười, nói: "Sao cô lại trẻ con thế!"Chân Minh Châu: "!!!"Ai trẻ con hả!
Bạn cần đăng nhập để bình luận