Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 336:
Chương 336:
Thời gian trôi qua rất nhanh, không bao lâu nữa đoàn người Chân Minh Châu đã hoàn tất việc chuẩn bị. Đương nhiên không thể bỏ mặc homestay không ai quản, do đó Triệu Xuân Mai đã điều Trương Vũ đến đây trông nhà. Trương Vũ lặng lẽ quan sát mọi người đã chuẩn bị xong mọi thứ, chuẩn bị khám phá cổ đại.Anh ta hâm mộ ghen tỵ đến đỏ mắt, lên tiếng oán than: "Khi nào tôi mới có cơ hội này."Vu Thanh Hàn: "Anh không có cơ hội này đâu. Thân thủ của anh rất kém, đừng nói đến chú Ngưu hay Túc Ninh, đến tôi còn có thể hạ gục anh chỉ trong năm phút. Anh không biết xấu hổ còn muốn đi theo sao?"Trương Vũ: "..."Vu Thanh Hàn: "Anh đi theo chẳng sẽ phải kéo chân mọi người à?"Trương Vũ: "..."Anh ta đau lòng muốn khóc, người này sao lại lạnh lùng vậy chứ.Làm lãnh đạo không phải nên nâng niu trái tim nhỏ bé mong manh của cấp dưới sao?Trương Vũ ủy khuất nhưng không có ai quan tâm đến anh ta.Chú Ngưu và Túc Ninh nhẹ nhàng đặt đồ vật lên xe ngựa. Những tiểu thương hay người bán hàng rong bình thường đều quải theo gánh hàng, còn bọn họ bán hàng rong nhưng lại đi bằng xe ngựa không khác gì gia đình giàu có.Trên xe ngựa đầy ắp các vật dụng, lúc này Chân Minh Châu cũng ra đến, cô mặc cổ trang dành cho phái nữ, nhưng không phải kiểu dáng nhã nhặn phiêu dật của nữ nhân nội Trạch như Vương thị; ngược lại kiểu dáng giống như giang hồ nữ tử, ngắn gọn tiện lợi, mặc dù lúc này thời tiết đã nóng lên nhưng cô vẫn mang giày da.Nhưng không chỉ riêng cô, những người khác đều như vậy.Chỉ là không còn cách nào khác. Bọn họ không những phải đi đường núi mà còn đi xuyên qua cánh rừng. Nơi này cũng không phải khu danh lam thắng cảnh ở hiện đại, mà một nơi cỏ dại mọc um tùm nên mang ủng quân đội là thích hợp nhất. Như vậy có thể bảo vệ tốt nhất cho bản thân họ.Chân Minh Châu: "Tôi bôi dầu cù là, chỉ hy vọng không bị cảm nắng.""Trên xe có chuẩn bị Hoắc Hương Chính Khí."*Hoắc Hương Chính Khí: Là bài thuốc đông y gồm các vị thuốc như trương thuật, trần bì, hậu phác, phục linh, bán hạ, sinh khương... có công dụng giải cảm, trị tiêu chảy.Chân Minh Châu: "Hy vọng sẽ hữu dụng, thời xưa thật sự quá gian nan."Lời này không chỉ đề cập đến thời cổ đại, mà còn nhắc lại những ngày đầu thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, lúc ấy chưa có điều hòa không khí nên việc trải qua những ngày hè nóng bức thật không dễ dàng.Vu Thanh Hàn: "Chuyến đi lần này của chúng ta có thể gặp phải tình huống trời mưa không thể trở về được, nên không thể thiếu các vật dụng cần thiết, cần phải kiểm kê lại một chút."Bọn họ lần này đi ra ngoài khi trở về cũng không có người cổ đại như Túc Ninh mở cửa, bọn họ sẽ phải đợi đến khi trời mưa mới có thể vào nhà. Tuy nhiên không biết phải chờ đợi bao nhiêu ngày nên cần phải chuẩn bị đầy đủ.Thật ra vẫn còn một người cổ đại có thể mở cửa cho bọn họ - chính là Tiểu Thạch Đầu.Nhưng không một ai đưa ra đề nghị này, giả vờ như không biết.Bọn họ là người trưởng thành, có thể tự quyết định bản thân muốn làm gì, nhưng Tiểu Thạch Đầu chỉ là một đứa bé. Mọi người đều có suy nghĩ giống nhau, đó là không thể để thằng bé tham dự vào chuyện này.Túc Ninh chủ động kiểm kê hàng hoá, sau đó hướng về phía Vu Thanh Hàn gật đầu.Hôm nay là một ngày nắng đẹp nên mọi người nhất trí nhìn về phía Túc Ninh. Túc Ninh hít sâu một hơi rồi đẩy cửa ra, bên ngoài cửa lớn là rừng cây xanh tươi bát ngát. Chân Minh Châu đã quen, chú Ngưu thì có chút sửng sốt nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, sau đó ông nghiêm túc ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.Ai có thể ngờ ông lại có cơ hội xuyên không về cổ đại.Vu Thanh Hàn dẫn đầu, anh nhìn mọi người, nói: "Xuất phát."Vừa nghe xuất phát, Đại Hắc và Nhị Hắc đã nhanh chóng chạy ra ngoài, Túc Ninh vội vàng nhảy lên xe ngựa, những người khác cũng lần lượt đi ra cửa.Ngay khi Chân Minh Châu bước ra cửa đã cảm nhận được một luồng khí nóng ập vào mặt. Chuyện này là đương nhiên, ai bảo bọn họ ăn mặc kín mít, dù chất liệu tương đối mát mẻ nhưng cũng không thể đánh bại cái nóng của tháng bảy.Chân Minh Châu: "Chúng ta đi hướng nào?"Túc Ninh: "Chúng ta đi về hướng nam, như vậy có thể dùng thời gian ngắn nhất để ra khỏi cánh rừng này."Vu Thanh Hàn: "Đi."Bọn họ nhanh chóng đi về hướng nam, rừng cây rậm rạp, những cây đại thụ che trời nên đường đi có chút khó khăn.Chân Minh Châu: "Tôi thật sự không thể tưởng tượng được mấy người Lý gia ở Lý gia thôn đã đi đến đây như thế nào.""Hẳn là bọn họ đã quen."Vu Thanh Hàn dặn dò: "Chúng ta không cần nôn nóng mà đi quá nhanh, nhất định phải chú ý an toàn.""Đã biết." Mọi người đều đồng thanh.Đi được một lát, Chân Minh Châu bắt đầu đổ mồ hôi nhưng thật ra cô cũng đã quen."Mọi người có cảm thấy tuy rằng nơi này khá nóng không khí rất thoải mái?"Túc Ninh lại không có cảm giác gì, tuy rằng anh là fan trung thành số một của Chân Minh Châu nhưng không nghĩ sẽ lừa dối cô: "Tôi không cảm nhận được gì cả.""Tôi cũng giống cô." Vu Thanh Hàn nói: "Cảm thấy đến nơi này đầu óc thanh tỉnh hơn nhiều."Chú Ngưu cũng gật đầu: "Đúng vậy, chú cũng có cảm giác này."Ông lại nói thêm: "Hình như Đại Hắc và Nhị Hắc cũng rất thoải mái."Bọn nó là do ông nuôi dưỡng nên ông có thể cảm nhận rất rõ ràng.Túc Ninh: "???"Chỉ có anh là ngoại lệ?Vu Thanh Hàn: "Túc Ninh không cảm nhận được sự khác biệt là vì cậu ấy vốn dĩ là người cổ đại, đã quen với không khí trong lành, nhưng chúng ta thì khác."Chân Minh Châu: "Tôi cũng cảm thấy là vì nguyên nhân này."Cô nghĩ lại thời điểm homestay nhà mình vừa xuyên đến cổ đại, mỗi khi tắm rửa cô đều kỳ cọ ra không ít chất bẩn.Điều này chứng tỏ giữa bọn họ có sự khác biệt.Chân Minh Châu: "Có lẽ trong vài ngày tới thân thể của chúng ta sẽ tốt lên không ít đấy."Mấy người còn lại đều nhìn Chân Minh Châu.Chân Minh Châu cười nói: "Tôi chỉ nói linh tinh thôi."Ánh mắt Vu Thanh Hàn nhìn Chân Minh Châu sâu thêm vài phần: "Có lẽ... cũng có lý."Chân Minh Châu: "Nà ní(cái gì)?"Vu Thanh Hàn cười cười, nói: "Đi thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận