Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 238:

Chương 238:
Chương 238:
Mấy khóm hoa này là trước đây Cốc Chi Tề gieo trồng, cô thật sự không hiểu lắm về mấy thứ này.Tuy cô không hiểu, nhưng vị khách trọ Văn Khâm hình như khá am hiểu những thứ này."Có hai khóm hoa cần được cắt tỉa, nếu cô đồng ý tôi sẽ giúp cô."Chân Minh Châu cười nói: "Vậy làm phiền cậu, tôi không hiểu mấy việc này lắm."Văn Khâm lập tức hứng thú: "Tôi rất am hiểu những thứ này, nếu cô có gì thắc mắc có thể hỏi tôi."Chân Minh Châu mỉm cười gật đầu, đúng lúc này bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm, tiếp theo đó là từng hạt mưa rơi xuống. Hiện tại đang là ngày hè, ngày dài đêm ngắn, nhưng lúc này bên ngoài trời đã tối đen.Chân Minh Châu nhìn ra ngoài cửa sổ, đứng dậy khoác áo mưa vào.Túc Ninh lập tức đứng dậy, nói: "Để tôi."Chân Minh Châu: "Không cần đâu, anh đang bị thương, không được..."Túc Ninh nắm lấy cổ tay Chân Minh Châu, kiên quyết nói: "Tôi mặc áo mưa, sẽ không sao."Hắn dùng sức đẩy Chân Minh Châu ra phía sau, nhìn áo mưa của cô rồi chìa tay ra: "Đưa cho tôi."Chân Minh Châu thấy hắn rất kiên quyết, lại nghĩ cũng không cần quá lo lắng những chuyện vặt vãnh như vậy, liền nói: "Vậy được rồi, để tôi lấy áo mưa cho anh."Cô còn lấy ra một khối vải nhựa, nói: "Anh dùng cái này che thêm."Túc Ninh gật đầu, Chân Minh Châu không đi theo ra sân mà đứng dưới mái hiên cách đó không xa chỉ huy: "Đầu kia, đúng rồi. Ở đây gió rất lớn, anh tìm một tảng đá to dằn lại nếu không sẽ bị nghiêng."Túc Ninh ngẩng đầu nhìn thấy cô đang mặc áo khoác màu trắng, đứng dưới mái hiên kêu to gọi nhỏ liền cong khoé miệng, nói: "Cô vào nhà đi."Chân Minh Châu: "Không có việc gì.""Ai ui, bên kia lại bị gió thổi."Chân Minh Châu vừa mở miệng, Túc Ninh liền nhanh chóng xử lý, chẳng mấy chốc thì đã xong.Hắn nghiêm túc hỏi: "Bà chủ thấy như vậy đã được chưa?"Chân Minh Châu cười tủm tỉm: "Được rồi nha.""Thịch thịch thịch." Bỗng có tiếng đập cửa vang lên khiến Chân Minh Châu sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền nói: "Lúc này không biết là ai đến đây?"Cô đang định đi ra mở cổng thì Túc Ninh đã đi đến đó rồi, anh nhìn thoáng qua Chân Minh Châu rồi mở cổng.Cánh cổng vừa mở ra, bên ngoài xuất hiện một đứa trẻ khoảng mười tuổi, ăn mặc rách rưới, hình như là một đứa bé ăn xin. Nước mưa tạt vào mặt thằng bé rồi chảy xuống thành dòng nước màu đen, có thể thấy được đứa bé này bẩn như thế nào.Khi thấy người mở cửa là một người đàn ông thì cậu bé co rúm lại, nhưng rất nhanh liền ngẩng đầu lên nói: "Người tốt, có thể cho tôi xin một cái bánh bột ngô được không?"Túc Ninh nhìn cậu bé bằng ánh mắt sắc bén: "Ngươi đến nơi núi sâu rừng già này xin cơm sao?""Tôi tôi..."Dưới ánh mắt sắc bén của Túc Ninh, cậu bé càng co rúm hơn, nhưng vẫn nói: "Tôi không phải đến để xin cơm, tôi chỉ muốn..."Túc Ninh bình tĩnh cười nói: "Nếu ngươi không thể giải thích rõ ràng, ta nghĩ ngươi rất khó có thể sống sót rời khỏi đây."Cậu bé hoảng sợ nhìn Túc Ninh, nhanh nhảu nói: "Tôi, tôi..."Không chịu nổi áp lực, thằng bé liền quỳ xuống, nhanh chóng giải thích: "Tôi không phải người xấu, tỷ tỷ bị bệnh nên tôi muốn vào núi tìm một ít thức ăn; không nghĩ đến trời đổ mưa, sau đó từ rất xa tôi thấy nơi này có một tòa nhà nên mới đến đây xem thử. Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tỷ tỷ của tôi đang bị bệnh, cần có người chăm sóc."Túc Ninh hừ lạnh: "Trẻ con nói dối là không tốt."Hắn hất tay, chiếc vòng trên cổ tay lập tức biến thành một thanh kiếm dài mỏng, soạt một tiếng thanh kiếm đã dừng trên vai cậu bé, nói: "Nói lại lần nữa."Động tác của hắn nhanh như chớp, dù là thằng bé hay Chân Minh Châu đang đứng cách đó không xa đều hoảng sợ.Từ Nhất Ninh và Văn Khâm đang ở trong nhà cũng nhìn thấy cảnh tượng này qua cửa kính, cả hai đều lắp bắp kinh hãi."Ngươi có tỷ tỷ thật sao?"Hắn cười lạnh một tiếng, nói: "Tôi sẽ không nương tay với trẻ con đâu, nói thật đi, vì sao ngươi lại đến đây."Cậu bé: "Có có, tôi có tỷ tỷ, nhưng tỷ ấy không bị bệnh. Hai chúng tôi đều là ăn mày ở trấn trên, nghe nói bên này có thuê người làm công, có rất nhiều người kiếm được không ít tiền nên định đến đây bán thảm xin cơm, nếu được cho cơm thì ăn cơm, nếu có lừa được ít tiền thì càng tốt."Túc Ninh nhướng mày, nói: "Vậy tỷ tỷ ngươi đâu?"Cậu bé: "Tôi và tỷ tỷ đã tách ra, như vậy thì cơ hội sẽ nhiều hơn. Tỷ ấy đi về hướng đông còn tôi đi về hướng tây, kết quả là không nhìn thấy ai nhưng tôi lại bắt gặp một chú thỏ, tôi mãi đuổi theo con thỏ nên đi lạc vào rừng. Đúng lúc lại gặp trời mưa, tôi muốn tìm một mới trú mưa thì phát hiện nơi này."Cậu bé bị dọa sợ đến nỗi cả người run bần bật, vội vàng nói: "Thật sự, những gì tôi nói đều là thật sự, tôi không gạt người. Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi chỉ muốn kiếm cơm ăn mà thôi."Túc Ninh cười, chỉ là nụ cười không chạm đến đáy mắt: "Nhưng ngươi cũng định lừa tiền."Cậu bé nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, nhưng mọi người đều nghèo nên không lừa được."Túc Ninh nhướng mày: "Ngươi nói cũng có lý."Mưa ngày càng nặng hạt, Chân Minh Châu nhìn bọn họ như vậy đột nhiên cảm thấy Túc Ninh thật hữu dụng.Cô tiến lên một bước, bởi vì cô vẫn đứng ở cạnh cửa nên cậu bé không thể nhìn thấy cô, lúc này vừa nhìn thấy liền kinh ngạc trợn to mắt, sau đó bật thốt lên: "Tiên nữ."Chân Minh Châu bật cười thành tiếng, nói: "Tôi thấy mình không phải là tiên nữ gì cả, thật có lỗi với cách xưng hô của mọi người."Túc Ninh nhìn về phía Chân Minh Châu, ánh mắt dần nhu hòa.Chân Minh Châu: "Vào đi."Chỉ trong nháy mắt gương mặt cậu bé tràn ngập vẻ hoảng sợ.Dường như cậu bé có chút ám ảnh đối với căn nhà này.Chân Minh Châu nhướng mày hỏi: "Chẳng lẽ em muốn bị chết cóng bên ngoài này sao? Với thời tiết như thế này mà em ở lại trong rừng thì không có khả năng ra ngoài.Thấy cậu bé kéo kéo góc áo, Chân Minh Châu lại nói: "Sau khi vào nhà thì em thành thật một chút, đợi khi trời tạnh mưa thì rời đi."Kiếm của Túc Ninh di chuyển: "Bảo ngươi đi vào thì đi vào."Cậu bé run rẩy đi theo hai người bọn họ vào nhà, co rút người lại, ước gì mình có thể biến mất tại chỗ.Chân Minh Châu quan sát cậu bé từ trên xuống dưới, nói: "Em bẩn quá, nhanh đi tắm cho sạch sẽ.""Tôi ăn không ngon đâu!" Lúc này, cậu bé vô cùng sợ hãi, ôm chặt cột cửa nói: "Tôi ăn không ngon, đừng ăn tôi, oa oa oa."Sau đó liền bật khóc lên.Chân Minh Châu: "... Ăn?"Cô nhướng mày: "Em làm chuyện gì xấu sao? Vì sao chị phải ăn thịt em? Em nghĩ mình là Đường Tăng à, đúng là tự suy diễn lung tung. Em phải tắm rửa sạch sẽ nếu không sẽ làm bẩn chăn đệm của chị, hiểu không?""Không phải tắm rửa sạch sẽ rồi cho vào nồi nào?" Cậu bé cẩn thận hỏi lại.Chân Minh Châu trợn trắng mắt: "Sao em không đi viết sách hay kể chuyện nhỉ? Em nói chuyện buồn cười thật đấy, ai muốn ăn thịt em? Hơn nữa chị chưa từng nghe qua chuyện ăn thịt người, đầu nhỏ của em suy nghĩ linh tinh rối loạn gì vậy? Được rồi, nếu em không chịu tắm rửa thì coi như chị xui xẻo đi, ngày mai chị lại mang chăn đệm đi giặt là được, thật là... Vì em còn nhỏ nên chị mới quan tâm, nếu lớn hơn một chút thì chị chẳng thèm quản đâu."Thằng bè nuốt nước miếng, lại thấp thỏm nhìn thoáng qua Túc Ninh, không dám lên tiếng.Chân Minh Châu: "Được rồi, để chị đi lấy cho em một ít thức ăn, em tạm thời ở căn phòng gần cửa đi. Túc Ninh, anh giúp tôi sắp xếp một chút."Túc Ninh gật đầu, ôn nhu đáp: "Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận