Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 79: Trao Đổi Và Rời Đi 1
Chương 79: Trao Đổi Và Rời Đi 1
Chân Minh Châu cảm thấy may mắn khi mình đã thành thật báo cáo tình huống. Nếu chuyện này chỉ dựa vào một mình cô thì chắc cô đã phải thắp cho mình một dãy nến.Hôm nay, cô phải chuẩn bị hàng hoá để A Cửu mang đi; sau đó lại đến bảy ngày như đã hẹn với mấy người Lý gia, nghĩ đến ngày đó hẳn sẽ là một ngày bận rộn.Nếu ban đầu cô giấu giếm không nói, như vậy hiện giờ đã mệt thành cún rồi. Dù rằng bây giờ cô cũng bận rộn một chút nhưng không mệt nha.Dù gì cô cũng được nhóm người thôn trưởng Triệu ở bên ngoài trợ giúp. Sáng sớm, các đồ vật cần thiết đã được vận chuyển đến homestay. Trương Vũ chỉ huy dẫn nhóm người mang đồ vào trong sân, anh ta không nói gì, chỉ đưa Chân Minh Châu ký nhận đơn hàng rồi chạy lấy người.Thật đúng là ngoài Triệu Xuân Mai, thì cảm giác tồn tại của những người khác đều rất thấp.Điển hình Trương Vũ là người cực kỳ an tĩnh, nếu không mở miệng nói chuyện sẽ không cảm nhận được sự tồn tại của anh ta, người như vậy thật sự rất thích hợp với công việc này.Chân Minh Châu suy nghĩ miên man trong chốc lát, sau khi tiễn người ra cửa lại lần nữa cảm khái bản thân thật sáng suốt.Dù biết số lượng không có vấn đề gì, nhưng Chân Minh Châu vẫn cầm biên lai kiểm tra lại một lần nữa. Rốt cuộc cũng không phải cho không, cô phải trả tiền a.Chân Minh Châu đứng trong sân kiểm kê, sau lại gọi: "A Cửu, A Cửu!"Nguyên Tuấn: "Ăn sáng sao?"Chân Minh Châu không nhịn được: "Anh là heo con sao? Suốt ngày chỉ biết ăn."Tuy rằng cô 22 tuổi, A Cửu 18 tuổi, chỉ kém nhau bốn tuổi. Nhưng cô phát hiện bọn họ có điểm khác nhau. Hơn nữa, mỗi lần nhìn A Cửu, cô đều cảm thấy mình không cần kết hôn đã sinh con. Nếu sinh một đứa nhóc như A Cửu, cả ngày nếu không xem ti vi thì là nằm bò trên giường ăn ăn uống uống, cô cảm thấy mình có thể tức đến bốc khói.Tuy rằng, cô cũng là cá mặn lười nhác nhưng vẫn làm việc a.Còn A Cửu là thuần túy lười biếng.Chân Minh Châu thật ghét bỏ A Cửu, nên đã quên mấy người này vốn dĩ không phải đơn giản như vẻ bề ngoài.Nguyên Tuấn: "Ăn chút mì gói đi."Hắn nghĩ đến khi đi rồi sẽ không được ăn nữa nên hứng thú bừng bừng nói: "Ăn mì gói, ăn mì gói."Chân Minh Châu nghĩ: Được thôi.Cô nói: "Anh đi kho hàng dọn dẹp lại đi." Thật không thể nào xem Nguyên Tuấn như người ngoài.Nguyên Tuấn cao hứng ghé vào cửa sổ, nói: "Tôi biết cô là một người rất trượng nghĩa."Hai người nói chuyện với nhau, mấy người thị vệ trong phòng đều nhìn trời nhìn đất, ánh mắt không dám hướng ra ngoài cửa sổ, giả vờ như bản thân không tồn tại.Chuyện của điện hạ bọn họ không dám xen vào?Dù là tiên nữ thì bọn họ cũng không thể nhìn.Không thấy người ta cùng Cửu hoàng tử điện hạ đều đang nói chuyện sao?"Đến đây, hai người cùng ta đi dọn dẹp một chút." Nguyên Tuấn nhẹ nhàng phân phó, cũng không tỏ vẻ bản thân như một hoàng tử tôn quý, dường như lúc này hắn chỉ là một tiểu công tử của gia đình bình thường.Chân Minh Châu: "Lao động tay chân cần phải ăn no, bên kia có giăm bông cùng trứng bắc thảo, cùng nhau lấy đến đây đi."Nguyên Tuấn cười nói: "Tôi biết, tôi cũng sẽ không khách khí với cô."Hắn ở đây một khoảng thời gian nên hiểu khá rõ một chuyện: mặc dù bà chủ có đôi lúc nói chuyện không dễ nghe, nhưng thật ra là người ngoài lạnh trong nóng, tâm địa rất tốt."Tôi biết cô đau lòng tôi mà."Khoé miệng Chân Minh Châu run rẩy, chân thành nói: "Anh đúng là suy nghĩ nhiều, tôi chỉ nghĩ đến giá trị của tiền thôi. Nếu xem mặt mũi người khác thì cũng là nể mặt sư phụ tôi thôi."Nguyên Tuấn nghi hoặc: "Sư phụ?"Chân Minh Châu hợp tình hợp lý nói: "Là anh Trương."Nguyên Tuấn mỉm cười: "Tôi không biết khi nào hắn lại trở thành sư phụ của cô?"Trương Lực đứng một bên ngây ngốc, hắn cũng không biết a.Chuyện này đến quá đột ngột.Chân Minh Châu tươi cười nói: "Hôm qua anh đã dạy tôi vài chiêu phòng thân, dù không chính thức bái sư, nhưng tôi gọi anh một tiếng sư phụ cũng không thành vấn đề?"Nguyên Tuấn cười như không cười nhìn sang Trương Lực, sau đó cảm khái: "Được, được lắm. Sớm biết cô thích cái này tôi đã dạy cho cô rồi."Chân Minh Châu: "Chỉ bằng công phu của một người bị đuổi giết thương tích đầy mình như anh sao?"Nguyên Tuấn: "... Cô nói vậy rất khó nghe nha."Chân Minh Châu chớp mắt, tỏ vẻ vô tội: "Anh còn muốn ăn sáng không."Nguyên Tuấn đương nhiên là phải ăn sáng. Trước khi rời khỏi đây thì việc ăn uống lớn hơn trời.Trương Lực được Chân Minh Châu gọi "sư phụ" nên rất nghiêm túc dặn dò: "Chờ một chút ra ngoài sân tôi lại dạy cô thêm vài chiêu."Chân Minh Châu sảng khoái đồng ý.Thật ra, tập luyện cả buổi trưa hôm qua khiến tay chân cô đến giờ vẫn còn đau nhức. Chỉ là người sắp phải đi rồi nên có học thêm một chút cũng không sao.Thử nói xem, vì sao người ban đầu xuất hiện ở đây lại là A Cửu mà không phải Trương thị vệ?Chân Minh Châu rất cảm khái, nhưng cũng rất bình tĩnh. Nếu không bình tĩnh thì có thể làm gì?Quả nhiên, mì gói cùng giăm bông lại được mọi người yêu thích.Mì gói trong kho hàng của Chân Minh Châu đều bị những người này ăn gần hết. Nếu tính toán thì bình quân một người ăn đến bốn năm hộp.Chân Minh Châu: Thật sự nếu không thu tiền, thì không thể tiếp đãi nổi những người này.Mọi người đúng là có thể ăn, sức ăn thật lớn. Quá đáng sợ a.Nhưng dù thế nào thì rất nhanh cũng đã đến ngày đoàn người Nguyên Tuấn rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận