Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 68: Chuyển Biến Lớn 5

Chương 68: Chuyển Biến Lớn 5
Chương 68: Chuyển Biến Lớn 5
Ngài ấy lưu lại ký hiệu bản thân vẫn khỏe mạnh, đang chờ bọn họ ở đây. Cái này không thể là giả được, nhưng hiện giờ Cửu hoàng tử lại không ở nơi này.Bọn họ tìm kiếm xung quanh đã lâu nhưng vẫn không tìm thấy dấu vết chứng tỏ có người từng ở đây.Chỉ là nơi này nhất định có người ở.Vì sao lại nói như vậy? Vì nếu không có ai ở thì tại sao lại xới đất?Bọn họ nhìn thấy một vườn rau, mặc dù mới khai phác chưa lâu, hơn nữa lại nằm lẻ loi ở một góc, nhưng đất không chỉ được xới lên mà còn trồng các loại rau cải. Nhìn vào độ mới của đất thì mới được gieo trồng cách đây chưa lâu."Lão đại, chúng ta nên làm thế nào?"Thống lĩnh thị vệ tự lẩm bẩm: "Ta nghĩ điện hạ chắc đang ở gần đây, nếu ngài ấy đã lưu lại ký hiệu tức là nhất định đã đến nơi này và đang rất an toàn."Nếu không, sẽ không để lại ám hiệu là ngài ấy đang mạnh khỏe.Dưới tình huống nguy hiểm mà điện hạ có thể khẳng định như vậy, tất nhiên là có cơ sở."Chúng ta chia thành ba đường, một đường là ta sẽ dẫn người lưu lại đây chờ điện hạ; nhóm thứ hai sẽ tiếp tục tìm kiếm ở khu vực lân cận; nhóm thứ ba thì trở về kinh thành tìm quân sư, báo cáo sự việc cho ông ấy.""Được."Sau khi sắp xếp ổn thỏa đường đi nước bước, bọn họ cũng không dám tuỳ tiện đi lại mà tìm chỗ ẩn nấp.Chỉ là trời không mưa... Xuân Sơn homestay sẽ xuất hiện sao?Đương nhiên là không.Chân Minh Châu là hoàn toàn không biết tình hình của bọn họ, nếu biết chắc hẳn cô sẽ nói vận khí của họ cực kỳ kém.Vì sao? Vài ngày trước, trời mưa không ngừng, homestay luôn xuất hiện ở đây nhưng bọn họ lại không tìm đến.Cũng vài ngày trước, khi giáo sư Vu sắp xếp cho tên đầu trọc làm rất nhiều việc, bọn họ cũng không đến.Cũng vào những ngày trước, tên đầu trọc phải ra ngoài trồng rau, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện, vậy mà bọn họ không tìm đến.Hiện tại, trời không mưa, rau cải cũng đã được trồng xong thì bọn họ lại đến.Kết quả sẽ như thế nào, đương nhiên là chỉ có chờ.Trùng hợp hơn nữa là mấy ngày nay trời không mưa, nên đáng thương cho bọn họ chỉ có thể chờ đợi.Còn Nguyên Tuấn thì sao, không chỉ thân thể ngày một tốt hơn mà còn vui đến quên cả trời đất.Ở đây đồ ăn ngon quá nhiều.Bánh pizza Chân Minh Châu làm, hắn ăn năm miếng, ăn đến nghẹn nhưng vẫn còn luyến tiếc, liên tục cảm khái: "Món này ăn đúng là quá ngon."Chân Minh Châu: "Vậy thì ăn thêm một miếng nữa."Nguyên Tuấn: "Ai nha, vậy tôi liền ngượng ngùng..."Chân Minh Châu thấy hắn ăn no căng đến nỗi phải đứng lên thuận khí vậy mà vẫn muốn tiếp tục ăn. Cô cảm khái, con người thường muốn những thứ mình không có.Như cô vậy, cô thích rau dưa trái cây thuần thiên nhiên không ô nhiễm, khi ăn cảm thấy hương vị cực kỳ ngon và thuần khiết.Còn A Cửu lại thích các loại thực phẩm rác ở hiện đại như: khoai lát, hamburger, gà rán, coca, mực xé và xúc xích giăm bông... đây đều là những món mà hắn yêu thích nhất.Có thể nhìn ra được, mọi người đều cảm thấy thứ không chiếm được luôn là thứ tốt nhất.Nguyên Tuấn vừa ăn pizza vừa nói chuyện cùng với Chân Minh Châu: "Nếu tôi quay về, tôi nhớ nhất là cô, thứ hai là mỹ thực ở nơi này."Chân Minh Châu hỏi ngược lại: "Nơi này còn có cái gì khác để nhớ sao?"Nơi này ngoài cô và mỹ thực không còn cái gì khác nữa.Hắn sẽ không tưởng nhớ đến tên đầu trọc đi?Không phải, khi A Cửu rời đi sẽ dẫn theo tên đầu trọc.Chân Minh Châu mở to mắt như muốn hỏi thêm.Nguyên Tuấn chân thành giải đáp: "Còn có Vu thần y nha."Chân Minh Châu câm nín. Hoá ra trong lòng hắn người cứu mạng mình cũng không bằng một chút thức ăn ngon.Nguyên Tuấn ăn luôn miếng pizza cuối cùng, nhìn Chân Minh Châu cười nịnh nọt nhìn rất chân chó: "Bà chủ, cho tôi thêm một lon coca nữa nhé?"Thời gian này, hắn đã mê tít loại thức uống sau khi uống một ngụm lớn sẽ có cảm giác: sảng khoái.Chân Minh Châu lo sợ: "Anh ăn nhiều như vậy còn có thể uống nước ngọt?"Nguyên Tuấn: "Tôi còn trẻ, hơn nữa uống nước cũng không ảnh hưởng gì, chỉ cần thải ra ngoài là được rồi."Chân Minh Châu: "..." Dạ này của tên này đúng là cái động không đáy.Cô đành nói: "Để tôi đi lấy cho anh.""Muốn thêm nước đá." Nguyên Tuấn nhanh chóng bổ sung.Chân Minh Châu gật đầu, tỏ vẻ đã biết.Tên này nếu sinh sống ở hiện đại chắc chắn là trạch nam điển hình.Cô đưa coca cho Nguyên Tuấn, lại pha cho mình một tách trà hoa cúc.Nguyên Tuấn nhìn cô, chân thành lên tiếng: "Cô vẫn là một cô gái trẻ tuổi, sao lại thích uống trà?"Chân Minh Châu tò mò hỏi lại: "Vậy các cô gái trẻ tuổi ở kinh thành sẽ uống cái gì?"Nguyên Tuấn: "Các cô nương ấy đều thích uống các loại trà ngọt."Chân Minh Châu: "Trà ngọt? Pha như thế nào?"Điều này thì chưa từng nghe qua bao giờ.Nguyên Tuấn: "Tôi làm sao biết?"Chân Minh Châu: "..."Nguyên Tuấn cười nói: "Một ít trái cây tươi ngào với một ít đường rồi đun lên. Tôi chỉ biết đại khái như vậy, còn cụ thể như thế nào thì tôi không rõ. Vào ngày hè, những vị tiểu thư con nhà quyền quý sẽ cho một ít băng vào trà ngọt, hoặc trang trí lên trên lý trà. Các vị tiểu thư trong kinh thành vẫn thường làm như vậy."Anh nhìn trà hoa cúc trong tay Chân Minh Châu nói: "Các cô ấy thường sẽ không uống trà hoa cúc."Chân Minh Châu cúi đầu uống một ngụm trà, cười nói: "Khẩu vị của tôi khác với người bình thường."Nguyên Tuấn: "Vị ngọt luôn giúp tâm tình vui vẻ."Điều này lại đúng, chính Chân Minh Châu cũng thích ăn đồ ngọt. Nhưng cũng không phải thích mọi thứ đều có vị ngọt.Cô nói: "Mỗi người đều có khẩu vị riêng".Nguyên Tuấn: "Cũng đúng, tôi thấy cô không thích uống coca."Nhà trọ có nhiều loại thức uống này nhưng lại không thấy Chân Minh Châu uống.Chân Minh Châu: "Đúng vậy, chủ yếu để bán thôi, tôi không thích uống lắm."Mắt Nguyên Tuấn sáng lên, mắt cười như trăng khuyết: "Vậy thì bán cho tôi đi."Chân Minh Châu yên lặng nhìn hắn.Nguyên Tuấn: "Dù có vác tôi cũng sẽ vác ra khỏi Mãnh Hổ Lĩnh."Chân Minh Châu: "Xem tiền đồ của cậu kìa."Nguyên Tuấn cười hắc hắc.Ở đây, hắn là thiếu niên gia đình phú quý bị thương - A Cửu.Nhưng khi ra ngoài hắn chính là Cửu hoàng tử.Hoàn toàn khác biệt.Lông mày hắn nhướng lên: "Thế nào, không được sao?"Chân Minh Châu: "Thật đúng là không được vì không thể mang đi." Những chiếc lon này nhất định không thể mang ra ngoài. Dù cô định để A Cửu mang một ít đồ vật về cổ đại cũng sẽ không đưa những loại có nhãn hiệu rõ ràng như vậy.Chân Minh Châu: "Đừng nghĩ nữa, ở nơi này có thể uống được bao nhiêu thì cứ uống."Nguyên Tuấn cảm thấy mất mát: "Tôi thật muốn mua nhiều một chút."Chân Minh Châu: "Không phải tất cả các món ăn ở đây đều có thể mang ra ngoài. Nếu có thể hủy bao bì thì đều có thể mang đi, nếu không hủy được bao bì thì không thể mang ra ngoài. Vì thế, hiện giờ muốn ăn muốn uống cái gì thì cứ ăn, đi ra ngoài rồi thì không có chuyện tốt như vậy nữa đâu."Nguyên Tuấn kinh ngạc nhìn cô: "Cô, cô... trước đó cô chưa hề nói như vậy."Chân Minh Châu càng thêm ngạc nhiên, cô nhìn Nguyên Tuấn, nói: "Điều này còn cần phải nói sao? Tôi nghĩ anh biết rồi chứ!"Cả hai nhìn nhau không nói nên lời.Quả nhiên, giữa con người với nhau vẫn cần phải có sự giao tiếp và thấu hiểu. Nếu không sẽ có sự ảo tưởng.Chẳng phải hiện tại ảo tưởng đã xuất hiện rồi sao?Chân Minh Châu: "Địa bàn của tôi, tôi làm chủ. Anh cần phải nghe tôi."Nguyên Tuấn mất mát "ồ" một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận