Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 172:
Chương 172:
Chuyến du lịch lần này giúp ông mở mang tầm mắt và tiếp thu được nhiều kiến thức, nên ông cần tìm người để chia sẻ nha."Đúng rồi, thằng bé nhà dì Triệu là sao vậy?" Ba Chân tò mò hỏi.Chân Minh Châu: "Thằng bé là nhặt được, nghe nói cha mẹ đã qua đời, người nhà lén lút bỏ rơi nó."Bởi vì Tiểu Thạch Đầu vẫn còn nhỏ, có vài lời sợ thằng bé sẽ lỡ miệng nói ra nên cô cố ý nói nửa thật nửa giả.Ba Chân: "Cái gì? Còn có chuyện như vậy?"Chân Minh Châu gật đầu: "Đúng vậy."Ba Chân tức giận: "Đây là thời đại nào rồi mà còn có thể làm ra chuyện bỏ rơi một đứa bé, đúng là vô nhân tính."Chân Minh Châu: "Cho nên dì Triệu nhận nuôi cậu bé, thằng bé rất hiểu chuyện."Ba Chân: "Chuyện này ba biết, ba thấy dì Triệu cả ngày đăng tin rồi hình ảnh của thằng bé lên vòng bạn bè. Dù sao ba cũng rãnh rỗi nên định đi bộ đến Uỷ ban thôn nhìn thằng bé kia một chút."Chân Minh Châu gật đầu: "Ba đi đi."Việc ba Chân trở về một chút cũng không ảnh hưởng đến người Cốc gia, bởi vì ông bắt đầu đi sớm về trễ.Ngoại trừ việc đặt mua một ít hàng tết thì hầu hết thời gian còn lại đều đi tìm những ông bạn già của mình để khoác lác. Hôm nay đến nhà này ngày mai lại đến nhà khác, cuộc sống vô cùng thích ý.Mà ba Chân trở về, cuộc sống của Chân Minh Châu cũng lập tức nâng lên một bậc. Đừng nhìn ba Chân cả ngày ra ngoài tản bộ, nhưng đúng giờ đều sẽ trở về nấu cơm, căn bản không để con gái nhà mình động thủ. Chân Minh Châu lập tức tiến vào trạng thái có người chăm lo từng miếng ăn giấc ngủ.Tuy người Cốc gia không ra khỏi phòng, nhưng vì có thói quen tựa người lên cửa sổ nên cũng có thể quan sát được một chút tình hình bên ngoài.Vương thị nghe mấy đứa bé nhà mình kể lại liền cảm khái: "Quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài, chàng xem tướng mạo của cha bà chủ nhìn hung thần ác sát không giống người tốt, nhưng lại rất yêu thương con gái, không nói đến việc mỗi bữa cơm đều do ông ấy nấu, đến cả công việc nhà đều là ông ấy làm. Ta chưa bao giờ ta gặp lại qua một người đàn ông như vậy."Bọn họ chưa từng gặp qua người như ba Chân, có một số ít người ở rể nhưng lại không làm được như thế.Càng đừng nói là đối xử như vậy với con gái mình.Cốc Chi Tề cũng gật đầu đồng ý, trước kia khi ở nha môn, một người ân cần săn sóc như hắn đã được xem là một người đàn ông tốt, được rất nhiều người khen ngợi; nhưng hắn không hề động tay vào việc nhà, mọi việc đều là vợ mình hoặc bà tử được thuê đến làm cả.Hắn cũng không quá lưu tâm đến việc giáo dục con gái.Hiện tại xem ra hắn đúng là không thể so sánh với người khác."Những người như vậy mới không phải là phàm nhân." Sau đó Cốc Chi Tề cũng nói: "Về sau ta sẽ chia sẻ với nàng những việc vặt trong nhà."Vương thị bật cười, nói: "Được.""Bác ấy đang vẫy tay với bọn con." Người lớn đang nói chuyện thì đột nhiên Tiểu Hồng quay lại, nói với cha mẹ: "Bác ấy vẫy tay gọi con xuống nhà".Cốc Chi Tề: "Cái gì?" Hắn đi đến cửa sổ, mở cửa sổ ra, khách khí nói: "Xin chào, có chuyện gì vậy ạ?"Ba Chân: "Tôi có mua kẹo hồ lô cho mấy đứa bé mỗi người một cây, bảo bọn nhỏ xuống đây lấy nhé."Cốc Chi Tề: "Như thế thì không... Vậy thì xin cảm ơn."Tuy biết ba Chân là người tốt, nhưng khi nói chuyện với ông ấy, Cốc Chi Tề vẫn rất hồi hộp; không có cách nào, ngoại hình như ba Chân không phổ biến ở Túc Triều bọn họ, dù là võ tướng thì cũng hiếm có người cường tráng như vậy.Hắn xoay đầu lại nói: "Bác Chân mua kẹo hồ lô cho mấy đứa.""A!" Ánh mắt bọn nhỏ cong cong, Lan ca nhi liền nói: "Mua cho cả Lan ca nhi sao?""Đúng vậy."Cốc Chi Tề nói: "Đi thôi, cha dẫn mấy đứa xuống lầu."Mặc dù ba đứa nhỏ có thể tự mình đi xuống, nhưng Cốc Chi Tề cảm thấy như vậy không được lịch sự, lễ phép lắm, nên hắn đi cùng ba đứa nhỏ xuống lầu.Trên tay ba Chân cầm một chuỗi đường hồ lô, ông hỏi: "Các cháu ăn vị gì? Ở đây có sơn tra nguyên vị, còn có củ mài, dâu tây, vị quýt; các cháu muốn cái nào?"Mấy đứa trẻ bỗng cảm thấy bối rối, sao lại có nhiều sự lựa chọn như vậy?Bọn họ chưa từng ăn qua nhiều vị như thế, trước kia bọn họ chỉ ăn vị sơn tra.Quá rối rắm nha.Lan ca nhi còn nhỏ nên vẫn chưa hiểu chuyện được như hai chị gái, bèn thành thật nói."Cháu chưa từng ăn qua những vị khácBa Chân xoa đầu cậu bé, cười nói: "Cậu nhóc nhà anh cũng khá thú vị đó."Ông nói: "Nếu chưa ăn qua thì bác cho mỗi đứa hai cây có vị khác nhau, sau đó thì trao đổi qua lại."Ông lại nói: "Cặp song sinh nhà anh giống nhau như đúc, thoạt nhìn trông thật đáng yêu."Ông chia cho mỗi đứa hai que và nói: "Các cháu cầm về ăn đi."Cốc Chi Tề liền nói: "Mau cảm ơn bác Chân."Ba đứa bé đồng thanh nói cảm ơn, hành động này khiến ba Chân bật cười, nói: "Thật đáng yêu.""Ba, con cũng muốn ăn."Chân Minh Châu đang ở trong phòng khách nói vọng ra, ba Chân lập tức đáp: "Đến ngay đây."Ông quay sang chào Cốc Chi Tề rồi liền đi vào nhà: "Xem đi, còn có rất nhiều."Chân Minh Châu: "... Ba mua nhiều thật đó."Ba Chân: "Ba định chút nữa sẽ phát cho mấy đứa nhỏ chơi ở Uỷ ban thôn."Khi con gái còn nhỏ, gia đình ông lúc đó không giàu có gì, nên người trong thôn thường xuyên cho con bé đồ ăn vặt. Vì thế bây giờ nhà bọn họ có điều kiện hơn thì đương nhiên ba Chân cũng không keo kiệt."Cái này cho con, to và đỏ nhất."Chân Minh Châu: "Cảm ơn ba."Cô nói: "Tuy có nhiều vị khác nhau nhưng con thích nhất vị sơn tra."Nói đến đây, ba Chân liền hỏi: "Có phải điều kiện của Cốc gia không giống với người bình thường không?"Chân Minh Châu: "Sao ba lại nói như vậy?""Một nhà năm người ở cùng nhau có thể là do bọn họ không yên tâm về mấy đứa bé, nhưng đến kẹo hồ lô cũng chưa từng ăn qua những vị khác nhau. Như vậy..."Chân Minh Châu: "Không có gì đâu. Chắc người ta không cho mấy đứa bé ăn vì sợ sâu răng".Ba Chân: "Chắc là vậy, ba nhớ dì Lâm cũng không cho Lâm Nghiên ăn kẹo hồ lô."Chân Minh Châu: "... Lâm Nghiên bị sâu răng sao?"Ba Chân nhắc đến chuyện của bọn họ khi còn nhỏ, liền bật cười, lại hỏi: "Đúng rồi, khi nào Lâm Nghiên trở về?"Chân Minh Châu: "28 tháng chạp."Chân ba: "Con bé cũng thật bận rộn."Chân Minh Châu gật đầu đồng ý.Ba Chân: "Được rồi, ba vào trong thôn đây."Chân Minh Châu: "Để lại cho con thêm một cây kẹo hồ lô."Ba Chân: "Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận