Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 383:

Chương 383:
Chương 383:
Đây là năm đầu tiên Túc Ninh đón tết ở nơi này nên cũng không rõ "năm mới" trải qua như thế nào quá, tuy nhiên anh vẫn rất vui vẻ. Vui vẻ vì có thể có cơ hội cùng Chân Minh Châu dọn dẹp nhà cửa và chuẩn bị hàng tết.Anh lại hỏi: "Ăn tết có cần chuẩn bị bàn tiệc không?"Chân Minh Châu: "Đương nhiên là có, trước kia tuy rằng chỉ có hai người là tôi và ba nhưng cũng chuẩn bị vài món ăn, nếu thức khuya thì sẽ làm thêm sủi cảo. Còn có pháo hoa, chúng ta cũng mua pháo hoa."Túc Ninh: "Được."Cả người Túc Ninh đều trở nên sáng sủa, tinh thần phấn chấn, hai mắt sáng ngời.Chân Minh Châu tò mò hỏi: "Trước kia... thời điểm đón tết anh thường làm gì?"Túc Ninh: "Cái gì cũng không làm.""Trước kia, thời điểm năm mới bọn tôi đều cần làm những việc phải làm, không cùng nhau ăn cơm cũng không cùng nhau uống rượu, thậm chí còn không nói câu chúc mừng, mọi người đều tuỳ ý."Chân Minh Châu nghe vậy thì thở dài, nói: "Thật quá nhàm chán."Túc Ninh cười nói: "Nếu thật sự tổ chức tụ tập ăn uống tôi nghĩ cũng không ai muốn tham gia. Dù sao thì mọi người đều quan tâm đến thân phận của bản thân, không muốn để nhiều người biết thân phận của mình, nên sẽ chẳng có ai nguyện ý đâu."Chân Minh Châu không hiểu điều này, kinh ngạc thở dài một tiếng: "Thật đúng là không thú vị."Túc Ninh: "Đúng vậy, nhưng đây cũng là việc bình thường."Chân Minh Châu gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã hiểu, hơn nữa cũng vội an ủi anh: "Không sao cả, về sau sẽ tốt hơn. Sau này mỗi dịp tết anh đều có rất nhiều bạn bè. Anh có thể ở nhà tôi ăn tết, dù sao nhà tôi cũng chỉ có tôi và ba, nhiều người thì càng náo nhiệt."Túc Ninh nhướng mày, mỉm cười, khóe miệng giương cao.Vu Thanh Hàn: "..." Tôi vẫn còn ở đây đấy, cậu có cần cười đến xuân tâm nhộn nhạo như vậy không.Trong lòng Vu Thanh Hàn ít nhiều cũng cảm thấy có chút chua xót, nhưng rất nhanh anh đã đè ép cảm giác này xuống, hà rất phải suy nghĩ quá nhiều, cũng không có ích gì.Chân Minh Châu tiếp tục hứng thú bừng bừng: "Để tôi nói cho anh biết, chờ đến năm mới anh sẽ thấy ở chỗ chúng ta có rất nhiều người đốt pháo hoa. À quên mất, mọi người đều đã đi rồi..."Mỗi khi nhắc đến chuyện này, Chân Minh Châu luôn có chút thương tâm, nhưng rất nhanh đã nói: "Tuy rằng mọi người đã dọn đi, nhưng tôi nghĩ những người vừa chuyển đến cũng rất thích việc này. Một thời gian trước tôi có trò chuyện với vị giáo sư lịch sử họ Lý, khi nghe nói bên này có thể đốt pháo hoa pháo trúc thì rất vui vẻ. Trước kia ông ấy ở thủ đô, bên đó không cho phép đốt pháo."Túc Ninh nắm được thông tin trọng điểm: "Không phải địa phương nào cũng được đốt pháo hay sao?"Chân Minh Châu gật đầu: "Đúng vậy, hiện tại có rất nhiều địa phương đều không được đốt pháo, phải chú ý đến hoàn cảnh xung quanh."Cô dùng tay chống hai má, nói: "Tôi rất thích đốt pháo hoa, khi còn nhỏ đã thích, bây giờ cũng vậy."Túc Ninh: "Chỉ trong hoàng cung mới có thể nhìn thấy pháo hoa, tôi chưa được nhìn thấy bao giờ."Chân Minh Châu: "A!"Cô trừng to mắt, nói: "Vậy thì giao thừa năm nay không thể bỏ lỡ nha."Vu Thanh Hàn quan sát hai người, cụp mắt xuống như đang có gì suy tư.Không thể không nói, mặc dù Vu Thanh Hàn không muốn tin cũng phải nói; Túc Ninh có rất nhiều vấn đề, lại là thành phần nguy hiểm nhưng ở trước mặt Chân Minh Châu thì lại ngoan ngoãn như cừu non.Hơn nữa, người này đúng là có điểm hợp với Chân Minh Châu.Chân Minh Châu bề ngoài nhìn rất lạc quan phóng khoáng, lương thiện hoạt bát; nhưng trên thực tế lại thiếu cảm giác an toàn. Còn Túc Ninh lại là kiểu người tin tưởng cô, chiều theo ý cô không hề có nguyên tắc nên sẽ giúp cô cảm thấy an toàn hơn. Mặt khác, Túc Ninh dường như không biết gì về xã hội hiện đại, hoàn toàn đang ở trạng thái tiếp nhận kiến thức mới; những việc như giới thiệu xã hội này với Túc Ninh, giới thiệu những điều mới mẻ, vô số những đồ vật mà cổ đại không có, hàng loạt những ngôn từ, tập tục mới lạ... rất thích hợp với người có tính cách như Chân Minh Châu. Đồng thời chuyện này cũng góp phần giúp Chân Minh Châu có được cảm giác an toàn.Đương nhiên, tính cách liếm cẩu của Túc Ninh cũng rất quan trọng.Mặc dù sự hình dung của anh có chút khó nghe, nhưng về cơ bản vẫn rất có lý."Nhân tiện tôi đang muốn nói với anh, năm nay Triệu Xuân Mai muốn dẫn Tiểu Thạch Đầu đến ăn tết cùng chúng tôi."Chân Minh Châu cười nói: "Như vậy không phải càng đông người sao? Nhiều người ăn tết sẽ rất náo nhiệt, thật ra tôi không thích ít người, cảm thấy rất cô đơn."Túc Ninh kinh ngạc: "Chị ấy cũng đến sao?"Chân Minh Châu gật đầu: "Bất quá sẽ không ở lại nhà tôi, chỉ là đêm 30 đến đây tụ tập đón giao thừa, nếu chỉ có dì ấy và Tiểu Thạch Đầu đón tết thì rất nhàm chán."Túc Ninh: "Cũng đúng.""Có cần chuẩn bị gì thêm cho bọn họ không?"Chân Minh Châu: "Như thế thì không cần, hai người dì Triệu cũng chỉ đến đây vào đêm 30 mà thôi. Trước kia khi chưa có Tiểu Thạch Đầu dì ấy đều ăn tết một mình. Năm trước dì ấy nhận nuôi Tiểu Thạch Đầu, có thể là vì cảm thấy không yên tâm nên không dẫn thằng bé đến đây, nhưng hiện tại anh ở đây vẫn không sao, chứng tỏ không xảy ra vấn đề gì đối với sức khỏe. Chỉ cần chú ý không để thằng bé đến mở cửa là được."Túc Ninh: "Cô nói đúng."Vu Thanh Hàn thấy hai người bọn họ thảo luận khí thế ngất trời, nghĩ tới nghĩ lui liền nói: "Nếu không thì tôi cũng đến đây ăn tết với mọi người?"Chân Minh Châu sửng sốt, kinh ngạc nhìn Vu Thanh Hàn, nói: "Sao vậy?"Túc Ninh hơi nheo nheo mắt, nghiêm túc nhìn Vu Thanh Hàn.Sao anh lại cảm thấy người tên Vu Thanh Hàn này có hơi dư thừa.Vu Thanh Hàn: "Mọi người không hoang nghênh tôi đến đây ăn tết sao?"Chân Minh Châu: "Anh không về nhà sao? Ba mẹ anh vẫn đang ở nhà mà."Vu Thanh Hàn: "Tôi không thể dẫn bọn họ đến đây sao?"Túc Ninh và Chân Minh Châu đều trầm mặc, sau đó trăm miệng một lời: "Vì sao?"Lời này hỏi rất hay.Vì sao?Chẳng lẽ là do quá nhàn rỗi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận